Khi Lam Thần nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hạ Lan, anh ta đang rửa chân cho mẹ Phương Đình, nhìn thấy đó là số của Thẩm Hạ Lan, liền sững sờ một hồi, sau đó nghĩ đến bộ dạng Thẩm Hạ Lan trúng sâu độc cách đây không lâu, không khỏi nói: “Dì à, cháu đi nghe điện thoại một chút.”
Nói xong Lam Thần trực tiếp đứng dậy, chưa kịp bước đi thì bà Phương đã trực tiếp đá tung chậu nước dưới chân.
"Từ sáng đến tối cậu có cái việc quái gì để bạn? Chẳng lẽ không có thời gian rửa chân cho tôi sao? Nếu Đình Đình còn sống, đừng nói là rửa chân cho tôi, cho dù là làm đồ ăn cho tôi, nó cũng sẽ làm. Cậu nói sẽ đối xử với tôi như cách Đình Đình đối xử với chúng tôi mà, bây giờ thì sao? Nói khó hơn làm. Lam Thần, tôi nói cho cậu biết, ở đây thì phải nghe lời tôi. Tuy căn nhà này là cậu mua, nhưng cậu đừng quên, Đình Đình là vì ai mà chết!”
Giọng bà Phương đặc biệt sắc bén. Trái tim chưa lành lặn của Lam Thần lại bị xé toạc ra.
Cái chết của Phương Đình là điều cấm kỵ đối với Lam Thần, nếu người ngoài nhắc đến, anh ta chắc chắn sẽ bảo người đó im miệng lại, nhưng người này là mẹ của Phương Đình, Lam Thần chỉ có thể chịu đựng.
"Dì, cháu thực sự có việc phải làm, lát nữa cháu lại lấy một chậu nước khác cho dì.”
Lam Thần nói có chừng có mực. Bà Phương nhìn thấy bộ dạng Lam Thần như thế này thì liền tức giận.
Tại sao người đàn ông này lại sống chứ? Cậu ta chẳng qua chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thôi, tại sao con gái của mình phải chết vì cậu ta chứ? Hễ nhìn thấy Lam Thần, bà Phương liền nghĩ đến đứa con gái Phương Đình, nếu có thể đổi mạng, bà ta thực sự muốn để Lam Thần chết. "Cút! Đừng ở trước mặt làm chướng mắt tôi. Nhìn thấy cậu là tức.”
Bà Phương giận dữ gầm lên, cầm thứ đồ bên cạnh lên đập thẳng vào người Lam Thần. Nỗi đau thể xác không gì sánh được với nỗi đau trong tim.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!