Giọng nói của Tống Dật Hiên không phải rất tốt.
Hồ Ngọc Duyên có chút kinh ngạc.
Lúc đó, Tống Dật Hiên vẫn còn chưa đi ra ngoài du lịch, thế mà anh đã dự đoán Lưu Mai sẽ không có kết cục tốt?
Cô rất thương Tống Dật Hiên, muốn an ủi anh ta vài câu, liền nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Anh không sao đâu, cảm giác đau lòng đều đã hoàn toàn biến mất kể từ lúc mà bà ấy buông bỏ anh, bây giờ anh chỉ cảm thấy buồn bã, tình mẹ con lại kết thúc ở đây, cũng có chút áy náy, nếu như không phải anh tha thứ cho bà ấy nhiều lần, Hạ Lan cũng sẽ không phải bị liên lụy như vậy.”
“Đừng có nói mình như vậy, anh cũng không ngờ tới là bà ấy sẽ bắt tay với Vu Phong mà, có đúng không?”
Hồ Ngọc Duyên không muốn nhìn thấy Tống Dật Hiên đau khổ, thật sự không muốn.
Tống Dật Hiên ôm cô vào trong ngực, không nói gì, nhưng mà bộ dạng yếu ớt ấy vẫn làm tình mẹ của Hồ Ngọc Duyên bộc phát.
Lúc Dũng thông báo tất cả những chuyện này cho ông cụ Tiêu, ông cụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Làm khó thằng bé Tống Dật Hiên rồi.”
“Ông chủ, cậu Tống là một người hiểu lý lẽ.”
Dũng cũng vô cùng tán thưởng hành động của Tống Dật Hiên.
Ông cụ Tiêu thấp giọng nói: “Đưa đồ vật mà bà chủ để lại cho Tống Dật Hiên đi, nói với cậu ấy đây là đồ do bà ngoại của cậu ấy đã để lại, cũng coi như là sự tưởng niệm và an ủi dành cho đứa bé đó. Đồng thời, truyền đạt lại lời của tôi, Tống Dật Hiên là cháu ngoại nhà họ Tiêu, hôn sự hai nhà Tống Hồ sẽ do nhà họ Tiêu chuẩn bị.”
“Vâng.”
Dũng biết ông cụ Tiêu đã nhận đứa cháu ngoại Tống Dật Hiên.
Anh ta dừng lại một chút, do dự rồi lại nói: “Ông chủ, Dư Khinh Hồng chết rồi.”
Ông cụ Tiêu trầm mặc.
Dũng biết tính tình của ông cụ Tiêu, sợ là ông sẽ trách tội và oán trách Diệp Ân Tuấn, vội vàng nói: “Là Dư Khinh Hồng đã tự mình tìm đường chết, cô ta hạ cổ trùng với cô chủ, nếu như không phải cậu chủ nhỏ Diệp Tranh có thể nghiên cứu cái này trong sách cổ, chỉ sợ là bây giờ không biết cô chủ như thế nào đâu.”
Ông cụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Kẻ ác luôn luôn xuất hiện trong cuộc đời của cậu với phương thức ác độc mà cậu không thể biết được, thôi được rồi, bây giờ trên người tôi cũng không có quan hàm gì hết, Ân Tuấn muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, chỉ tiếc là đứa con gái mà Tiêu Ái vất vả sinh ra lại không đi đúng đường.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!