Hồ Ngọc Duyên vội vàng nằm ở trên giường, giả vờ ngất xỉu.
Tống Dật Hiên cố gắng điều tiết hơi thở, đè nén hết tất cả mọi thứ xuống, sau đó, một mặt bi thảm ngồi ở bên cạnh Hồ Ngọc Duyên.
Sau khi Lưu Mai đậu xe xong thì liền kêu Đạt xuống dưới quan sát một chút, sau khi không phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi, bà ta mới bước xuống xe.
Hai người nhanh chóng đi vào trong thang máy, dựa theo kết quả điều tra mà gõ cửa phòng Tống Dật Hiên.
Lúc Tống Dật Hiên mở cửa ra, nhìn thấy Lưu Mai thì rất kinh ngạc.
“Sao mẹ lại đến đây?”
Anh ta đứng ngăn ở cửa, làm như là rất không muốn để Lưu Mai đi vào trong, ánh mắt của anh ta cũng tràn ngập cảm xúc xa lánh.
Trong lòng Lưu Mai lập tức thấy khó chịu.
“Mẹ là mẹ của con, mẹ đến đây thăm con một chút là sai hả?”
“Mẹ nhanh lên đi, con chỉ hi vọng là mẹ có thể dạy con một chút, không ngờ mẹ lại đến đây. Ở đây là Hải Thành, một lát Diệp Ân Tuấn biết mẹ ở đây thì sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu, con cũng không hi vọng mình sẽ trở thành kẻ thù với bọn họ, mẹ đi nhanh đi.”
Tống Dật Hiên vừa nói vừa đẩy Lưu Mai đi.
Anh ta càng như vậy, Lưu Mai lại càng không nghi ngờ.
Bà ta trực tiếp đẩy Tống Dật Hiên ra, nhấc chân đi vào trong phòng.
“Cái đứa nhỏ này, nói thế nào thì Hồ Ngọc Duyên cũng là con dâu của mẹ, đến đây gặp con dâu của mình một chút, chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
Lưu Mai vừa nói vừa đi vào.
Lúc bà ta nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên đang nằm ở trên giường, không khỏi cảm thán một phen.
Đúng là Hồ Ngọc Duyên rất xinh đẹp.
Vẻ đẹp của cô thuộc về vẻ đẹp tỏa sáng, đẹp chói lóa, khác với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà tuyệt đối không hề kém Thẩm Hạ Lan, chẳng trách có thể mê hoặc Tống Dật Hiên như vậy.
Lưu Mai tự hỏi trong lòng, không khỏi đi đến bên cạnh Hồ Ngọc Duyên, ngồi xuống.
Hồ Ngọc Duyên không dám thở mạnh, cố gắng duy trì tiếng hít thở đều đều, giống như là thật sự ngất xỉu vẫn còn chưa tỉnh lại.
Lưu Mai có hơi cẩn thận, vội vàng vươn tay ra sờ lên Hồ Ngọc Duyên.