Lúc mọi người đang sốt ruột muốn nổi điên vì Thẩm Hạ Lan, ở bên phía của Tống Dật Hiên rốt cuộc cũng đã nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan bị bệnh.
Trái tim của anh ta bỗng nhiên trầm xuống, nhanh chóng muốn đi thăm Thẩm Hạ Lan, lại nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên mang theo sắc mặt âm trầm đứng ở cửa.
“Ngọc Duyên, anh..."
Tống Dật Hiên định giải thích, lại nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên trực tiếp ném một thứ ở trước mặt của mình, lúc này sắc mặt lại càng không tốt.
Không biết là vì cái gì Tống Dật Hiên trở nên thấp thỏm.
Hình như là vợ của mình đang tức giận?
“Em sao vậy?”
Tống Dật Hiên có chút khẩn trương, nhưng mà càng nhiều hơn chính là sợ hãi.
Buồn cười.
Anh ta là hoa hoa công tử lưu luyến bụi hoa, thế mà lại có một ngày sợ một người phụ nữ, mà người phụ nữ này còn không phải là Thẩm Hạ Lan.
Nhận ra tâm trạng hiện tại của mình, Tống Dật Hiên có chút buồn bực, lại không biết phải làm như thế nào.
Hồ Ngọc Duyên có thể nhìn ra được một tia lo âu và khủng hoảng từ trong giọng nói của Tống Dật Hiên, sắc mặt không tốt mới từ từ dịu đi một chút.
“Xem cái mà em đưa cho anh đi, nhìn chuyện tốt mà anh làm đi kìa.”
Hồ Ngọc Duyên nghiến răng nghiến lợi, nói từng câu từng chữ, có cảm giác như là hận không thể lột da của Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên có chút buồn bực, sờ lên mũi, trong lòng suy nghĩ gần đây mình đâu có làm chuyện gì đâu.
Đột nhiên anh lại nghĩ tới Lưu Mai.
Vài ngày trước anh ta vừa mới lén lút Hồ Ngọc Duyên đi gặp Lưu Mai, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Trong lòng của Tống Dật Hiên cảm thấy thấp thỏm.
“Ngọc Duyên..."
“Xem trước đi.”
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp đi ngang qua bên cạnh, anh ta cầm lấy ly nước ở một bên rồi uống.
Trong lòng của Tống Dật Hiên thấp thỏm, vội vàng cầm đồ mà Hồ Ngọc Duyên kêu anh ta nhìn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Đương nhiên anh ta biết Dư Khinh Hồng là ai, nhưng mà người phụ nữ ở trên tấm ảnh với Dư Khinh Hồng là ai vậy?
Sao lại quen mắt như thế?
“Sao thế? Không nhớ nổi hả? Không phải là ngáo ngáo dâng tiền cho người ta hoàn thành việc học đại học à?”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên vô cùng đanh đá, lập tức làm cho Tống Dật Hiên cảm thấy có chút buồn bực.
“Ngọc Duyên, lúc đó anh cũng chỉ là muốn làm chút việc tốt thôi.”