“Chị dâu cả, chị có quản không?”
An Nhiên lại chỉ cười, cười rất vui.
“Aiya, mau nói đi.”
Lời của Tiêu Niệm Vi vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lương Thiệu Cảnh.
“Size của Diệp Ân Tuấn lớn hay nhỏ có liên quan đến em sao? Nếu muốn biết như vậy không bằng cùng anh về phòng nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này?”
Lời này vừa dứt, cửa phòng lập tức mở ra.
Lương Thiệu Cảnh mặt mày xám xịt đứng ở ngoài cửa, đằng sau còn có đám Diệp Ân Tuấn và Tô Nam Trạm Dực.
Thẩm Hạ Lan bỗng trố ra thiếu nước tìm chỗ nào chui vào.
Tiêu Niệm Vi lại nhíu mày nói: “Cậu Lương từ khi nào biết nghe chân tường rồi thế?”
“Góc tường của em anh cũng nghe.”
Lương Thiệu Cảnh đi thẳng vào, quăng Tiêu Niệm Vi lên vai, vác đi ra.
Mỗi người tự mang vợ của mình rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.
“Ân Tuấn, bọn họ sẽ không...”
“Chút chuyện giữa vợ chồng chúng ta đừng quản.”
Diệp Ân Tuấn đóng cửa phòng lại.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực nói: “Phụ nữ các em tụ lại thật sự là vấn đề gì cũng dám hỏi.”
“Cái này không giống với đàn ông các anh hay sao? Đàn ông các anh ở cùng nhau có dám nói không bàn luận về vóc dáng xấu tốt của cô gái nào hay không?”
“Khụ khụ?”
Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại như vậy, ngược lại cũng không có quanh quẩn ở vấn đề này nữa.
Thẩm Hạ Lan dựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Vừa rồi anh cả đến xin lỗi em.”
“Anh biết.”
“Ân Tuấn, em cứ cảm thấy anh cả hình như có phiền phức gì đó, nhưng bọn họ đều không nói cho em biết, có phải là vì em không phải là vợ quân nhân thật sự, cho nên...”
“Nói cái gì vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!