“Không cần phải hao tâm tổn sức đối với một nhân vật như thế này, cứ giao cho anh là được rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
“Không, em muốn tự mình làm, dù sao thì cô ta cũng là em gái ruột của em, cho dù có đưa cô ta lên thiên đường thì cũng phải để cô ta thua tâm phục khẩu phục.”
Nói như thế, Diệp Ân Tuấn cũng chỉ có thể tôn trọng ý của cô.
“Được rồi, không nói tới cô ta nữa, tối nay muốn ăn cái gì đây?”
“Tùy tiện đi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi mệt.
Cô dựa ở trên ghế sa lông, thấp giọng nói: “Chiều ngày hôm nay em đi đến không ít nơi, hơn nữa Khương Hiểu nói với em là cô ta nghi ngờ Dư Khinh Hồng đang hạ độc ông ngoại, nhưng mà lần này cô ta khá là thông minh, không đặt ở bên ngoài, mà là lợi dụng hai loại mùi hương tương khắc với nhau để đạt được mục đích.”
Thẩm Hạ Lan thuật lại những lời của Khương Hiểu.
Diệp Ân Tuấn nghe xong, trong mắt xuất hiện sự tức giận.
“Nói như thế nào thì ông ngoại cũng là ông ngoại ruột của cô ta, vậy mà cô ta lại ác độc như thế?”
“Dư Khinh Hồng bị Dư Dương làm hư rồi, sớm đã không biết phân trắng đen, chỉ biết có vui vẻ hay không. Ai chọc cho cô ta không vui, cô ta sẽ muốn mạng của người đó, người phụ nữ này xấu xa từ bên trong.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, thở dài một hơi.
Đều đã nói trên thế giới này thân thiết nhất đó chính là người thân, nhưng mà đối với người thân như là Dư Khinh Hồng, cô thật sự không thích.
Nếu như Tiêu Ái vẫn còn sống, có lẽ là cô sẽ để ý tới cảm nhận của Tiêu Ái, hiện tại Tiêu Ái đã không còn ở đây nữa, cô cũng không muốn phải làm oan chính mình, càng không muốn bởi vì cái gọi là sự đồng tình và sự thánh mẫu của mình làm hại những người thân thiết nhất ở bên cạnh mình.
Diệp Ân Tuấn kéo tay của cô đặt ở trong lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay của anh khô ráo ấm nóng, mang đến cho cô cảm giác ấm áp, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong nháy mắt mình như được chữa trị.
“Ông xã, anh đúng là một người đàn ông ấm áp.”
“Có đúng không, người ngoài đều nói anh lạnh lùng.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nghe thấy cái từ người đàn ông ấm áp từ trong miệng của bà xã mình.
Người đàn ông ấm áp?
Có phải là anh không?
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn bất giác cong lên.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nịnh nọt: “Ai nói chớ, chồng của em là ấm áp nhất, mấy người khác không hiểu rõ anh.”
“Được rồi, cái miệng ngọt như vậy, nói đi, muốn nhờ anh làm gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Chân có hơi nhức.”
“Nhiều chuyện.”
Mặc dù là Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà vẫn buông tay của Thẩm Hạ Lan ra, vén tay áo lên, bóp chân cho Thẩm Hạ Lan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!