Cho dù có nuôi một con chó một con mèo đi nữa, chết cũng sẽ được chôn, huống chi là người mà bọn họ đã từng móc tim móc phổi ra đối xử tốt.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, thở dài nói: “Vậy cuối cùng thi thể của Thẩm Niệm Niệm được xử lý như thế nào?”
“Để ở nhà xác không có ai nhận, bệnh viện tự mình bỏ chi phí ra, ba mẹ Thẩm không chịu nhận, bệnh viện không có cách nào khác nên đành phải tìm cục cảnh sát ở nơi đó để xử lý chuyện này. Nhưng mà chuyện này cũng không được cục cảnh sát quan tâm, cuối cùng người của cục cảnh sát góp tiền hỏa táng, tro cốt được rải ở đâu thì anh không biết.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói, không có cảm xúc gì nhiều.
Thẩm Niệm Niệm có kết cục như thế này cũng chẳng oan chút nào.
Có cái gọi là con đường đều do người vẽ, cô ta lựa chọn con đường này cho nên phải biết con đường này không có kết quả tốt.
Thẩm Hạ Lan không ngờ tới là cuối cùng Thẩm Niệm Niệm lại có kết quả này, cái này có được coi là chết không toàn thây không nhỉ?
Cô thở dài một hơi, không nói gì thêm.
Diệp Ân Tuấn nói tiếp: “Kể từ khi cặp vợ chồng Thẩm Phong biết Thẩm Niệm Niệm đã qua đời, bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, sai người nói là muốn gặp em, nói là bọn họ biết sai rồi, bị Thẩm Niệm Niệm mê hoặc nên mới làm ra những chuyện không tốt với em, hi vọng là em có thể nể tình ơn nuôi dưỡng mà tha thứ cho bọn họ. Anh không cho người khác truyền lời đến với em, trực tiếp tìm người đuổi bọn họ đi luôn.”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Đúng là cô có chút không dám tin, đều đã như vậy rồi thế mà vợ chồng Thẩm Phong còn muốn lấy ơn dưỡng dục ra để nói chuyện.
Còn hy vọng mình có thể cứu bọn họ à?
Rốt cuộc là hai người này suy nghĩ như thế nào vậy chứ?
Thật sự cho rằng Thẩm Hạ Lan này là đất nặn, không có tính tình hả?
“Em thật sự được mở rộng tầm mắt.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ, nhưng mà không có bất cứ cảm xúc khó chịu nào.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cảm xúc của cô vẫn còn tốt, lúc này mới thở dài một hơi.
“Em sẽ không trách anh tự quyết định đó chứ?”
“Sẽ không đâu, đối với hai vợ chồng đó, cả đời này em đều không muốn gặp, thật sự làm thay đổi nhận thức của em.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em sẽ không gặp lại bọn họ đâu, anh đã cho người cố ý gây ra mâu thuẫn với bọn họ, trong lúc vô tình, Thẩm Phong đâm bị thương người, thời gian thi hành án được tăng thêm, chắc có lẽ là chết ở trong tù luôn. Về phần bà Thẩm, anh nghe nói là tim có vấn đề, muốn tìm người bảo lãnh, đã bị anh sắp xếp cho người bác bỏ rồi.”
“Anh thật sự không cho bọn họ con đường sống.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Anh cho bọn họ con đường sống, để bọn họ ra ngoài rồi tiếp tục làm tổn thương em và bọn nhỏ à? Vậy không bằng để bọn họ thành thành thật thật ở trong tù đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!