Thẩm Hạ Lan thật sự ghét chết cái cảm giác này, hận không thế chà đạp mấy người này.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống, đáy mắt lộ ra một chút tức giận.
Anh ghét nhất là bị người uy hiếp, mà người đàn ông trước mắt này lại còn uy hiếp Thẩm Hạ Lan, quả thật là tội không thể tha.
“Tốt nhất anh đặt súng xuống, tôi có thể đưa thuyền cho anh, để anh mang người của mình rời đi.”
Giọng nói Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.
Người dàn ông lại cười lạnh nói: “Tôi giết hai người cũng có thể lấy được thuyền.”
“Vậy thì anh đi chết đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan ra, rồi nhấc chân nhắm về phía cổ tay của người đàn ông.
Người xung quanh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra tay, lập tức xông về phía anh, thậm chí rất kiêu ngạo mà nổ súng về phía Diệp Ân Tuấn.
“Không! Ân Tuấn!”
Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhói lên.
Đúng lúc này, thuyền của bọn họ đột nhiên rung lắc.
Mấy người đều không có chuẩn bị, vội vàng muốn giữ thăng bằng, đương nhiên không có cơ hội nổ sung.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắt lấy cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, súng ngắn rớt xuống.
“Lão đại!”
Mấy người nhìn thấy người đàn ông bị Diệp Ân Tuấn khống chế, không khỏi sợ ném chuột vỡ bình.
Lúc này, từ đáy biển có mấy người lộ ra, làm Thẩm Hạ Lan sợ đến mức muốn ra tay, chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Người của chúng ta.”
“A?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhích vào.
Bốn năm người từ đáy biển nhảy lên,
“Lão đại.”
Mấy người gọi Diệp Ân Tuấn là lão đại, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có cảm giác rất không ổn.
Lão đại?
Sao lại giống như là xã hội đen.
Nhưng mà đã biết rõ là người của mình, cô cũng yên lòng.
Người đàn ông cau mày, có vẻ không phục lắm.
“Anh là ai?”
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Tôi cũng không hỏi anh là ai, anh có cần phải hỏi tôi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!