Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ở trong quân đội cái gì cũng phải học, đây là năng lực sinh tồn mà mỗi một người lính đặc chủng cần phải có.”
“Hay quá, em muốn đi làm lính, đáng tiếc là đã lố tuổi rồi.”
“Đợi kiếp sau đi.”
Câu nói gợi đòn của Diệp Ân Tuấn thật sự làm cho Thẩm Hạ Lan muốn đánh người.
“Anh nói cái gì đó?”
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Những gì anh nói là sự thật.”
“Anh còn nói nữa.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại muốn giơ tay lên, cô liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn vừa cười vừa nói: “Coi chừng lật tàu đó.”
Câu nói này thành công làm Thẩm Hạ Lan dừng tay lại.
“Hừ, anh nhớ kỹ đó, một lát nữa sẽ xử lý anh sau.”
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi cười vui vẻ hơn.
Hai người đi khoảng hai mươi phút, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy một cái trấn nhỏ.
“Sắp đến giáng sinh rồi, ở đây có thể nghe thấy nhạc giáng sinh.”
“Ừm, qua giáng sinh là lại đón tết, nhớ lại em với bọn nhỏ Minh Triết mới trở về hồi đầu năm, năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng cũng đã yên ổn rồi.”
Diệp Ân Tuấn có chút xúc động.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, qua hai năm hai đứa nhỏ cũng đã đến năm tuổi, lại lớn thêm một năm, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ già đi.”
“Em không già, ở trong lòng của anh, em mãi mãi mười tám tuổi.”
Diệp Ân Tuấn nịnh nọt khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Nhu cầu sống sót thật là mạnh.”
“Đương nhiên rồi, anh cũng không muốn mấy chục năm tiếp theo một mình ngủ trên sàn nhà.”
Lời nói thẳng thắn của Diệp Ân Tuấn làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
Hai người lái cano đến bên bờ.
“Em đi lên trước nha, anh làm xong rồi thì lên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!