Anh ta cao một mét tám mươi lăm, lại mặc cái váy công chúa?
Giết anh ta đi.
Thấy Tiêu Niệm Vi vẫn còn đang tìm kiếm, Lương Thiệu Cảnh quay người lại, lòng bàn chân bôi dầu chạy trốn.
Nói đùa à.
Dựa vào cái gì mà anh ta phải thanh toán cho trò đùa ác của hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn.
Lúc Lương Thiệu Cảnh sắp chạy ra đến cửa, liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Niệm Vi truyền tới.
“Tránh được vỏ dưa, anh còn có thể tránh tiếp vỏ dừa ư? hay là nói anh dự định không về nhà nữa?”
Gương mặt tuấn tú của Lương Thiệu Cảnh lập tức xụ xuống.
Anh ta âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Diệp Ân Tuấn ở trong lòng, sau đó lại không cam lòng mà đi đến bên cạnh Tiêu Niệm Vi, để mặc cho cô xoay tròn xoay dẹp.
Nhưng mà không thể không nói, không phải là mỗi một người đàn ông nào giả gái cũng đẹp.
Vóc dáng một mét tám mươi lăm của Lương Thiệu Cảnh mặc chiếc váy công chúa, với mái tóc xoăn gợn sóng, được Tiêu Niệm Vi trang điểm lại cảm giác giống như là một cái xác ướp.
Tiêu Niệm Vi chụp hai tấm ảnh.
“Sao lại xấu như thế?”
Lời nói ghét bỏ của Tiêu Niệm Vi làm cho Lương Thiệu Cảnh thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
“Xấu hả?”
Anh ta nguy hiểm nở nụ cười.
Tiêu Niệm Vi nhấc chân lên muốn chạy, lại bị Lương Thiệu Cảnh trực tiếp ném lên trên giường trừng phạt.
Tiêu Niệm Vi bị dọa thét lên một tiếng, điện thoại ở trong tay bị nhấn, trực tiếp gửi ảnh chụp.
Messenger của Thẩm Hạ Lan vang lên một tiếng.
Cô mở ra xem, lập tức nở nụ cười.
“Hahaha.”
Thẩm Hạ Lan cười đến nghiêng ngã.
Ôi trời ơi.
Cậu Lương mặc váy công chúa quả thật rất là đáng yêu.
Diệp Ân Tuấn đến gần nhìn lướt qua, khóe môi hơi cong lên.
Thằng nhóc.
Dám chế nhạo anh mặc đồ nữ, bây giờ mình cũng trúng chiêu rồi chứ gì?
“Xấu quá đi.”
Diệp Ân Tuấn không hề khách khí cho một lời bình.
Thẩm Hạ Lan cười đến nỗi nước mắt muốn chảy ra.
“Diệp Ân Tuấn, anh lương thiện chút đi, cũng được mà.”