“Tôi đồng ý với anh. Người đàn ông mà tôi thích không yêu lại tôi là do tôi không có bản lĩnh, đi tìm người phụ nữ khác thì có tác dụng gì chứ? Phụ nữ cần gì phải làm khó nhau như vậy? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không trút giận sang người cô ấy đâu, đây là chuyện của tôi và Tống Dật Hiên.”
Lời đảm bảo của Hồ Ngọc Duyên làm Diệp Ân Tuấn thở phào một hơi.
Tự nhiên anh cảm thấy người như Tống Dật Hiên phải để một người như Hồ Ngọc Duyên quản lý.
“Được, tôi sẽ đi làm cho cô, nhưng bên phía ba cô thì cô phải nghĩ kỹ.”
“Ai ya, sếp Diệp, anh lắm lời thật đấy.”
Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn bị người khác nói là nhiều lời, anh không khỏi lắc đầu bất lực.
Anh cúp điện thoại xong rồi lại gọi điện thoại sang bên Ủy ban.
Người bên Ủy ban đều đã ngủ, nhưng sau khi nhận được điện thoại và lời dặn dò của Diệp Ân Tuấn thì lại nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề đi đến Ủy ban.
Ở phía bên này, sau khi cúp điện thoại, Hồ Ngọc Duyên cười híp mắt quay trở lại phòng bệnh.
Tống Dật Hiên nhìn thấy cô ta cười híp mắt, trong lòng than thầm một tiếng không ổn.
“Chuyện vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi.”
“Nhưng tôi rất nghiêm túc đấy, Tống Dật Hiên, anh là đàn ông mà anh có thể nuốt lời sao? Sao hả? Anh còn sợ kết hôn sao?”
Hồ Ngọc Duyên nhìn Tống Dật Hiên trêu tức.
Tống Dật Hiên phiền muộn.
Trong thời gian ngắn như vậy có thể sắp xếp xong xuôi người của Ủy ban, thì ngoài bốn cậu chủ của Hải Thành còn có thể là ai được nữa?
Vừa nãy sao anh ta không nhớ đến Diệp Ân Tuấn nhỉ?
“Từ khi nào cô lại thân thiết với Diệp Ân Tuấn như vậy?”
“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh ta là em rể họ của tôi chứ?”
Hồ Ngọc Duyên nhấn mạnh ba chữ “em rể họ”, làm Tống Dật Hiên chán nản không thôi.
“Cho dù cô sắp xếp xong xuôi thì cũng không có tác dụng gì đâu, tôi sẽ không đến Ủy ban đâu.”
Tống Dật Hiên tươi cười nhìn Hồ Ngọc Duyên.
Hồ Ngọc Duyên lại nói chuyện bằng vẻ không hề quan tâm: “Không sao, tôi bảo bọn họ đến bệnh viện làm thủ tục. Nói thế nào thì Tống Dật Hiên anh cũng là một nhân vật lớn ở Hải Thành, tốt xấu gì thì chúng ta cũng phải giữ thể diện cho sếp Diệp chứ.”
“Hồ Ngọc Duyên, có phải cô nhất quyết muốn lấy tôi cho bằng được không vậy? Chuyện này tôi cũng nói luôn, trong lòng tôi không có bao nhiêu vị trí dành cho cô, nếu cô thật sự gả cho tôi, tôi sợ cô sẽ khổ.”
Tống Dật Hiên nói câu này rất nghiêm túc.
Hồ Ngọc Duyên nhìn anh ta, nói từng chữ, từng câu một: “Lấy anh thì cho dù núi đao biển lửa gì tôi cũng chịu. Chỉ cần Tống Dật Hiên anh dám lấy thì tôi cũng dám gả. Bây giờ anh làm sao vậy? Cậu Tống, anh trả lời một câu rõ ràng đi xem nào.”
Tống Dật Hiên cảm thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi mà bản thân vẫn còn nhùng nhằng thì đúng là không đáng mặt đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!