“Em mặc kệ, em muốn anh cõng em”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nở nụ cười, nhờ người ta gửi đồ đã mua về nhà, mình thì cõng Thẩm Hạ Lan dạo bước đi ra ngoài. Thật ra thì Thẩm Hạ Lan không nặng. Diệp Ân Tuấn có thể nhớ tới lúc vừa mới kết hôn có ôm Thẩm Hạ Lan, khi đó Thẩm Hạ Lan nặng hơn so với hiện tại, cho nên nói phụ nữ đi theo
bạn có chịu khổ hay không, điều đó liền biểu hiện qua cân nặng.
Anh lại càng cõng Thẩm Hạ Lan cẩn thận hơn nữa, anh thấp giọng nói: “Cõng em về nhà hả?”
Chỗ này cách nhà tổ nhà họ Diệp còn một khoảng, nhưng mà đã lâu lắm rồi Thẩm Hạ Lan không đi dạo cùng với Diệp Ân Tuấn, cô gật đầu nói: “Cõng em đến giao lộ, em đi với anh, cũng không thể làm tổng công anh mua giày vải cho em, có đúng không?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cười nhẹ. Thật ra thì nơi này cách giao lộ cũng không xa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đi mấy phút là đến rồi, cô còn muốn ở trên lưng của Diệp Ân Tuấn một lát nữa, nhưng mà cô nghĩ là vẫn nên thôi đi. Dù sao thì hồi sáng này anh đã làm một cuộc phẫu thuật, không lớn không nhỏ, có đúng không?
Sau khi Thẩm Hạ Lan bước xuống, cô với Diệp Ân Tuấn đan tay vào nhau, nhìn con phố mới lên đèn, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này thật tốt. “Diệp Ân Tuấn, em thật sự rất muốn tiếp tục đi với anh như thế này, đi thẳng đến thời gian cuối cùng của cuộc đời” “Đồ ngốc này, không phải là sẽ mệt chết hả?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn nói như vậy, nhưng mà vẫn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan. Sống chết có nhau, chắc có lẽ chính là cảm giác như thế.
Hai người dạo bước trên đường phố, lúc đi đến trước một tiệm bánh gato, Thẩm Hạ Lan dừng lại. “Sao vậy, muốn ăn hả?”
Diệp Ân Tuấn thuận theo khóe mắt của cô liếc nhìn qua. Phụ nữ và con nít đều thích ăn cái này, có lẽ là bởi vì ngọt ngào, có cảm giác hạnh phúc hả?