Cô luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên nhau rất hạnh phúc, tuy rằng trước đây đã từng xảy ra những chuyện không hay, nhưng cô chưa từng tận mắt trải qua, giờ phút này chấn động và sợ hãi khiến sắc mặt cô tái nhợt.
Cuộc sống như thế làm sao Thẩm Hạ Lan sống được chứ?
“Hạ Lan sau khi kết hôn với anh có phải luôn phải chịu những chuyện như vậy không?”
Lam Tử Thất nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi.
Diệp Ân Tuấn không trả lời, thật ra chuyện xảy ra lần này Diệp Ân Tuấn rất khó nói, nhưng anh ít nhiều cũng đoán được người hại Thẩm Hạ Lan.
Lam Tử Thất không hy vọng Diệp Ân Tuấn thật sự trả lời câu hỏi của chính mình, hỏi xong liền nhìn về phía Thẩm Hạ Lan đang hôn mê bất tỉnh, thấp giọng nói: “Tôi sẽ ở lại chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi mong anh, có thể nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau, tình hình này thực sự rất đáng lo ngại, đến một bữa cơm cũng không yên tâm mà ăn được, ngày tháng thế này sống thật mệt mỏi.”
“Biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn hôn tay Thẩm Hạ Lan, vị trí nơi lồng ngực anh đau đến phát run.
Lam Tử Thất cũng biết khẩu khí mình không tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thế này, cô khó có thể kìm lòng được.
Diệp Ân Tuấn ở cùng Thẩm Hạ Lan một lúc, Thẩm Hạ Lan còn chưa tỉnh lại đã rời đi rồi.
Có điều Lam Tử Thất nói đúng, phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Sau khi ra ngoài Diệp Ân Tuấn liền gọi điện thoại cho Phương Nguyên.
“Anh còn cần bao lâu nữa mới để cho người của tôi đến tiếp quản?”
“Mau thôi.”
Phương Nguyên biết Diệp Ân Tuấn không phải người nóng nảy, nhưng hiện tại gọi điện đến khiến người ta lo lắng.
“Có chuyện gì sao?”
“Hạ Lan suýt chút nữa bị mưu sát.”
“Cái gì?”
Phương Nguyên cả người đều không ổn.
“Diệp Ân Tuấn, anh không phải rất có năng lực sao? Làm sao có người sát hại em gái tôi ngay dưới mũi anh được?”
“Lần đầu tiên là đóng giả y tá tiêm thuốc cho Hạ Lan, bị người của tôi bắt được. Cách đây không lâu, tôi gọi cơm cho Hạ Lan, có người cho thêm bột đậu phộng vào cơm.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói lời này, Phương Nguyên cũng hiểu ra.
“Hạ Lan bị dị ứng với đậu phộng.”
“Đúng.”
“Hiện tại thế nào rồi?”
Đây mới là điều mà Phương Nguyên quan tâm nhất.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: "Đã qua
khỏi cơn nguy kịch, nhưng cơ thể vẫn rất yêu.”
"Không tra ra là ai sao?”
"Tiểu Mai người giao đồ ăn đã bị đánh ngất ở hẻm sau. Hẻm sau không có camera giám sát nên không dễ kiểm tra. Nhưng tôi đoán chắc là người của Vụ Phong.”
Nghe được Diệp Ân Tuấn vậy, Phương Nguyên có chút kinh ngạc hỏi: "Vu. Phong có khúc mắc với các người sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!