Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.
Đồ ngốc này.
“Em mơ được ăn thịt anh.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, mới chợt nhận ra vợ mình đang đùa cái chuyện ứ ừ kia.
“Ăn ngon không?”
Diệp Ân Tuấn khóe môi hơi nhếch lên.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị thương, cô dường như đột nhiên nghĩ thông, thái độ của cô đối với Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi rất lớn.
Sau chiến tranh lạnh với Thẩm Hạ Lan, tuy rằng quan hệ giữa Thẩm Hạ Lan và anh đã dịu đi, nhưng rốt cuộc cũng không giống trước, giữa họ dường như có một thứ gì đó, khiến cho giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn xa lạ, có khoảng cách.
Diệp Ân Tuấn lúc này thấy vợ mình dính người như thế, không nói cũng biết trong lòng vui biết bao.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang hỏi cái gì, cười tinh quái nói: “Không ngon, da dày thịt béo.”
“Hửm? Hay là em nhìn kỹ chút đi? Hay là sờ thử? Anh rõ ràng là cảnh đẹp ý vui mà.”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, nhìn đến nỗi tim Thẩm Hạ Lan đập bùm bùm.
Thật là, nếu người đàn ông này thực sự muốn quyến rũ cô, anh không phải làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần đôi mắt phượng xinh đẹp này là có thể hút hồn cô đi mất rồi.
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có chút phiền muộn.
Ghẹo người ta cuối cùng bị ghẹo ngược lại, thật quá không cam lòng mà.
“Em đói rồi.”
“Muốn ăn gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan di chuyển có chút buồn cười.
Vợ anh vẫn lém lỉnh, dễ thương như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!