“Mẹ tôi trước khi chết không thể buông bỏ được chính là Hạ Lan. Dù sao bà ấy cũng bảo tôi đi tìm Hạ Lan, cho nên tôi…”
“Hạ Lan hiện tại rất ổn. Tôi nghĩ mẹ anh cũng được an ủi phần nào. Dù sao thì không có người mẹ nào muốn con mình dính vào bất ổn chính trị. Anh không trốn được thì phải vùng vẫy, nhưng Hạ Lan có thể có một cuộc sống khác, điều này tôi không nghĩ anh có thể phủ nhận, cuộc sống cô ấy không có các anh mới chính là an toàn nhất. “
Diệp Ân Tuấn chặn lời Phương Nguyên. , Phương Nguyên trầm mặc một hồi.
Nếu không phải đối với Thẩm Hạ Lan đây là chuyện tốt nhất, anh ta đã chạy tới nhận người thân từ lâu rồi, làm gì đến lượt Diệp Ân Tuấn nói chuyện với mình như thế này?
Nhưng để Thẩm Hạ Lan sang một bên, dưới góc độ của một doanh nhân và một nhà chính trị, Phương Nguyên thừa nhận rằng Diệp Ân Tuấn nói đúng.
“Tôi không có nhiều tham vọng, tôi chỉ muốn giữ mạng mà thôi. Cho nên, sếp Diệp, tôi có thể không cho anh được phú quý mà anh muốn đâu.”
Diệp Ân Tuấn nhìn xe cộ nườm nượp bên ngoài, đột nhiên cười nói: “Phương Nguyên, nếu không có quyền lực, không thể đứng trên đỉnh quyền lực, anh cho rằng mình còn có cơ hội sống sao? Nếu như anh chỉ muốn khúm núm khép nép thì cũng được thôi, nhưng anh cam tâm sao. Anh nói rằng anh muốn giữ mạng, nhưng những tử sĩ kia của anh là sao? Anh ẩn núp lâu như vậy, nếu thật sự là một chút suy nghĩ cũng không có, tự bản thân anh có tin không? “
Phương Nguyên hai mắt hơi híp lại, trong lòng dâng trào mãnh liệt.
Tâm tư của anh ta trước giờ không có mấy người nhìn thấy.
Mấy năm qua anh chị em cũng vì thấy anh ta ở trong giới giải trí rất tốt, hoàn toàn không xen vào chuyện quốc nội, nên bọn họ mới bỏ qua cho anh ta.
Nhưng Diệp Ân Tuấn nói đúng.
Anh ta không cam tâm!
Cái chết của mẹ không phải là một tai nạn, anh ta muốn trả thù!
Nhưng hiện tại năng lực của anh ta quá ít, anh ta chỉ có thể sống thận trọng, thậm chí bất chấp thân phận tiến vào giới giải trí làm diễn viên.