Một bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn, làm cho cảm xúc khó chịu của anh đột nhiên dừng lại.
“Tự em sẽ xử lý, anh yên tâm đi, Thẩm Niệm Niệm nợ em, em sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.”
“Là anh đã không bảo vệ tốt cho em.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy áy náy, đôi mắt đỏ ngầu.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Trong cuộc đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, anh không có khả năng ở bên cạnh em thời thời khắc khắc, cho dù hai mươi bốn tiếng đồng hồ anh không ngủ, có thể tránh được người âm thầm muốn hãm hại em à?
Đừng tạo áp lực cho mình như thế, em không sao đâu, chỉ là hơi đau chút thôi.”
“Em đau lòng, anh lại càng khó chịu hơn.”
Diệp Ân Tuấn nắm thật chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Anh thật sự hận không thể chém những người làm tổn thương em thành muôn mảnh!”
“Đừng làm như vậy, chúng ta là thương nhân, không thể dùng thủ đoạn cực đoan, vì một người cặn bã như thế mà để tay mình dính máu, không đáng đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết là Diệp Ân Tuấn vì mình mà có thể chống đối với toàn thế giới, đây không phải là điều mà cô hi vọng nhìn thấy.
Chuyện của mình cứ để mình xử lý, cô tin tưởng là mình có thể làm được.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô kiên trì như thế, cũng không thể không nhẹ gật đầu.
“Anh đã lưu đoạn video lại rồi, cũng đã lưu lại thành một đoạn video nhỏ, em có muốn dùng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, nhưng mà lại bị động tới vết thương đau đến nỗi nhe răng há miệng.
“Em từ từ thôi, muốn làm gì thì cứ để anh làm, em vẫn nên nằm ở đó đi.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bỏ công việc ở trong tay xuống, đỡ Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không có chuyện gì đâu, em không có yếu ớt như vậy.”
Cô đi đến trước máy vi tính, nhìn thấy đoạn video nhỏ Diệp Ân Tuấn lưu lại, dáng vẻ độc ác của Thẩm Niệm Niệm quả thật làm cho người ta vừa nhìn liền thấy ngay.