Đôi mắt của Thành Lâm hơi trầm xuống, giọng nói cũng không dễ nghe.
“Sếp Thẩm, cô thật sự cho rằng Phương Nguyên nhà chúng tôi không phải là công ty điện ảnh của các người thì không được hả? Công ty điện ảnh của các người có cái gì chứ, Phương Nguyên nhà chúng tôi có thể coi trọng các người là cho các người thể diện rồi đó, chính là phúc khí mà các người tu luyện mấy đời mới có được. Bây giờ cô chẳng những không biết trân trọng, thậm chí còn đắc tội với Phương Nguyên nhà chúng tôi, cô đã biết hậu quả đắc tội với chúng tôi là cái gì chưa?”
Những lời nói này hiển nhiên có ý uy hiếp.
Tính tình nóng nảy của Lam Tử Thất lại không thể ngăn cản lại được.
“Ôi chao ôi chao, tôi chưa từng nhìn thấy người nào không biết xấu hổ giống như anh đó, anh làm gì? Các người muốn ký, chúng tôi nhất định phải đồng ý hả? Đây là ép mua ép bán, là người có chỗ đứng thì hay lắm hả, chúng tôi không xa lạ gì, muốn làm cái gì, với lại tại sao anh lại biết công ty Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh của chúng tôi không có hậu phương?”
Bởi vì Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn giận nhau, cho nên nguồn tài chính xuất nhập đều là dùng tiền của mình, hơn nữa bọn họ cũng tạo ra Điện ảnh và truyền thông Hoa Thịnh rất khiêm tốn, không có người nào biết thân phận vợ Diệp Ân Tuấn của cô, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại bị Thành Lâm dùng thân phận áp chế.
Cô nắm chặt tay của Lam Tử Thất, cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Thành Lâm, trong lòng lại càng may mắn là mình đã không ký hợp đồng với Phương Nguyên, chỉ nghe thấy Thành Lâm lạnh lùng nói: “Ồ, các người có chống lưng mà tại sao lại không ai trút giận giúp cho Thẩm Hạ Lan vậy chứ? Còn cần Phương Nguyên nhà chúng tôi bỏ tiền ra vận chuyển trái cây tươi từ nước ngoài về để làm dịu mối quan hệ của cô ta với người trong đoàn đội.”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan với Lam Tử Thất lập tức ngớ người.
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan trầm mặc hỏi một câu.
Thành Lâm nói với giọng điệu trào phúng: “Sao vậy? Đừng có nói là đoàn làm phim các người ăn trái cây của Phương Nguyên chúng tôi, bây giờ còn đến giả vờ hồ đồ ở trước mặt của tôi nha, nếu như không muốn có dính dáng gì tới Phương Nguyên của chúng tôi thì các người đừng có ăn. Những trái cây đó đều được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, bao nhiêu tiền, các người có biết không hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!