Phương Nguyên vốn tưởng mình báo ra tên của mình thì sẽ được đối đãi khác biệt, không ngờ Thẩm Hạ Lan trực tiếp nổi giận, điều này khiến anh ta không khỏi đờ người.
“Tôi nói tôi tên Phương Nguyên” “Tôi nói tôi kêu anh cút, nghe không hiểu tiếng ta sao? Nếu không ta dùng tiếng anh nói một lượt với anh?” Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã rất khó coi rồi.
Phương Nguyên thấy cô như này, biết mình còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện không hay, anh ta vội thấp giọng nói: “Đây là phương phức liên lạc của
tôi, cá nhân, có chuyện gì cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Hạ Lan không có lên tiếng. Phương Nguyên chuồn đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi anh ta nổi tiếng mà ngu ngốc như vậy, có điều bởi vì đối phương là Thẩm Hạ Lan, anh ta nhịn. Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn tấm danh thiếp đó, ném thẳng vào trong thùng rác ở một bên. Cô tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, đối với chuyện vừa rồi không có chút ấn tượng và ảnh hưởng gì. Khi Lam Tử Thất xuống, cả người đều tràn ngập sức sống.
“Hạ Lan, đợi rất lâu sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cả người Lam Tử Thất đều trở nên khang khác.
Cô ấy dường như tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, vầng sáng tỏa ra từ quanh người khiến trước mắt người khác chợt sáng ra, cô đều luôn biết Lam Tử Thất xinh đẹp, có điều khi cô ấy không trang điểm trông thật sự khác với cô ấy bây giờ có trang điểm một chút.
“Sao hả? Bị dung nhan của chị đây mê hoặc rồi phải không?”
Lam Tử Thất huýt sáo với vẻ hơi ngả ngớn. Thẩm Hạ Lan bị nụ cười của cô lây nhiễm, vội vàng gật nói: “Phải, Tử Thất bây giờ là người nổi tiếng, không thể đắc tội được.” “Xàm xí. Đúng rồi, nói chuyện này với cậu”
Lam Tử Thất trực tiếp cầm chiếc kem Thẩm Hạ Lan gọi nhưng chưa ăn nhét vào trong miệng.
“Này, bánh kem này quá ngọt rồi, cậu cẩn thận giọng” “Không sao?