“Đương nhiên không phải. Tớ tuy có ơn với mẹ của anh ta, nhưng tớ cũng không cần thiết phải ép một ngôi sao lớn như người ta đến một công ty bé vừa mở như của cậu không phải sao? Với lại người ta tài nguyên phong phú, còn cần phải ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền thông sao?”
Lời của Tiểu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa nghẹn lời rồi.
Đây cũng là chỗ cô nghĩ không hiểu. “Không phải là Diệp Ân Tuấn nhà các cậu chứ?”
Tiểu Niệm Vi cũng nói như vậy.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy có hơi băn khoăn rồi. “Tớ gọi điện hỏi thử”
“Ừm, có gì vẫn là nói thẳng ra thì tốt hơn, tớ cảm thấy Diệp Ân Tuấn đối với cậu vẫn khá tốt, hơn nữa tớ cũng không tin anh ta đi quá giới hạn, giữa hai người cố gắng nói chuyện, nói không chừng sẽ nói rõ được.”
Đối với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Tiêu Niệm Vi chung quy cảm thấy đáng tiếc.
Thẩm Hạ Lan không biết nên nói như nào với Tiểu Niệm Vi, chỉ có thể ậm ừ nói chuyện, sau đó cúp máy.
Không phải là Tô Niệm Vi, lẽ nào thật sự phải hỏi Diệp Ân Tuấn sao? Thẩm Hạ Lan nghĩ đến thế lực của Diệp Ân Tuấn, vẫn là khựng lại một lát, sau đó mới ấn số điện thoại quen thuộc đó.
Diệp Ân Tuấn thật sự không ngờ sẽ nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan, anh do dự một lát, cũng không biết Thẩm Hạ Lan có phải là đến hưng sự vấn tội hay không, có điều vẫn lập tức nghe máy.
“Có chuyện gì sao?” “Phương Nguyên anh quen không?” Thẩm Hạ Lan sợ cô hỏi chuyện tối qua, vội mở miệng hỏi. Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
“Phương Nguyên là ai?”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp kiến Thẩm Hạ Lan sững người rồi. Anh không phải là người nói dối.
Nếu như Phương Nguyên thật sự là người Diệp Ân Tuấn giới thiệu tới, cho dù là không thừa nhận cũng sẽ không hỏi như vậy, nhưng anh hỏi thẳng ra như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức kêu lộp bộp.
“Không phải là anh giới thiệu tới sao?” Diệp Ân Tuấn bây giờ cũng nghe ra ý trong lời Thẩm Hạ Lan.
Anh vội bảo Phi đi điều tra tất cả mọi thứ liên quan tới Phương Nguyên, sau đó thấp giọng nói: “Anh sau khi điều tra rõ sẽ gửi thông tin chi tiết cho em."