Nếu như nói không phải là Diệp Ân Tuấn nhúng tay ở đằng sau, vậy thì nguyên nhân trong này đang phải suy ngẫm rồi.
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho người quản lý của Phương Nguyên, hẹn thời gian và địa điểm, sau đó thì cúp máy. Mọi chuyện vẫn là để sau khi gặp mặt nói chuyện rồi tính tiếp. Chiếc xe dừng ở câu lạc bộ giải trí.
Thẩm Hạ Lan đặt một phòng đơn, cùng Khương Hiểu đến phòng đơn.
Bởi vì Phương Nguyên có buổi sự kiện họp báo, khả năng sẽ phải đợi một tiếng. Vì thế, Thẩm Hạ Lan không có suy nghĩ gì quá lớn, dù sao là ngôi sao hạng A, đãi ngộ như này cô cũng nên nghĩ đến.
Khương Hiểu rất thuần thục rót một ly trà cho Thẩm Hạ Lan. “Bà chủ, uống trà”
“Sau này theo tôi ra ngoài thì gọi tôi là chị Thẩm là được, cô ở trong nhà làm trợ lý của tôi có hơi không biết trọng dụng nhân tài rồi, bắt đầu hôm nay cô làm trợ lý của tôi đi. Vấn đề lương cô có yêu cầu gì cứ việc đưa ra với tôi”.
Thẩm Hạ Lan nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói, lại khiến Khương Hiểu sửng sốt. “Trợ lý? Bà chủ, không, chị Thẩm, chị là nói tôi có thể làm trợ lý của chị sao?” “Không bằng lòng?” “Không không không, rất bằng lòng!”
Khương Hiểu vội đáp lại, sợ trả lời muốn loại chuyện này sẽ mất. Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự tin tưởng mà Khương Hiểu đối với cô, đáy lòng vụt qua một tia ấm áp.
“Cô không sợ tôi làm công ty phá sản, đến lúc đó cô còn không bằng làm y tá cho người khác?”
“Không thể nào!”
Dáng vẻ đầy sự tự tin của Khương Hiểu khiến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan trở nên rất tốt. “Nếu đã muốn làm trợ lý của tôi, lát nữa xem một lượt tình hình của công ty, hiểu rõ mới có thể làm tốt công việc “Được, chị Thẩm”
Khương Hiểu rất nhanh đã thích ứng.
Thời gian chờ đợi cũng không phải dài như vậy, Thẩm Hạ Lan thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn cho Lam Tử Thất, nói vài chuyện thú vị, thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho Tiêu Niệm Vi, hỏi xem cô ấy dạo này như nào rồi.
Cô cảm thấy cuộc sống như này cũng khá phong phú, ngoài thỉnh thoảng thấy trống rỗng ra. Khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Hạ Lan biết người quản lý của Phương Nguyên đến rồi. Thẩm Hạ Lan vội vàng ra hiệu bằng mắt cho Khương Hiểu.
Khương Hiểu nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cửa. Khi cửa mở ra, người đến là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, nhìn sơ đã thấy dáng vẻ rất từng trải.
“Sếp Thẩm, chào cô, tôi tên Thành Lâm. Là người quản lý của Phương Nguyên, sau này bất cứ vấn đề liên quan tới Phương Nguyên do tôi và cô bàn bạc”
“Chào anh, tôi tên Thẩm Hạ Lan” Thẩm Hạ Lan bắt tay với Thành Lâm.
Hai người sau khi ngồi xuống, Khương Hiểu vội vàng rót một ly trà cho Thành Lâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!