Chương 445
Bạc Dạ nhìn Sầm Tuệ Thu thật lâu, nhớ tới câu nói ngang nhiên của Tô Kỳ hồi trước: “Chẳng phải Đường Thi đang độc thân sao? Tại sao tôi không thể theo đuổi cô ấy?”
Tại sao không thể?
Anh rũ mi mắt, ánh mắt phức tạp, sau đó nói với
Sầm Tuệ Thu: “Mẹ, mẹ đổ canh vào cà mèn đi.” Sầm Tuệ Thu ngẩn người: “Làm gì? Con muốn mang đi ăn hả?”
“Không.” Bạc Dạ như chợt tỉnh ngộ, nở nụ cười hiếm hoi: “Con đưa canh cho cháu trai của mẹ ngay bây giờ.”
Sầm Tuệ Thu biết Bạc Dạ muốn làm gì, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Ừ ừ… Con chờ mẹ một chút, Duy Duy còn thích ăn gì? Hay là để mẹ làm salad cho nó? Đúng rồi, con nhớ phải đưa cho nó vòng cổ đấy nh..”
“Vâng, con đều nhớ kỹ, mẹ đừng lấy nhiều quá, sẽ bị trộn lẫn với nhau, chỉ cần canh bồ câu là được.”
“Ừ ừ.” Sầm Tuệ Thu liên tục gật đầu, một lát sau bưng một bộ cà mèn đi ra: “Đi đường cần thận.”
“Vâng.” Bạc Dạ cầm cà mèn giữ nhiệt đi ra, sau đó ngồi lên xe, chạy thẳng tới nhà của Đường Thi ở Bạch Thành.
Bảy giờ tối hôm nay, cửa nhà Khương Thích bị gõ vang. Khương Thích đánh răng, mặc áo ngủ đi mở cửa. Thấy Bạc Dù đứng ngoài cửa, mặc tây trang phẳng phui, tay còn xách một cái túi, cô suýt nữa phun bọt kem đánh răng lên mặt Bạc Dạ.
“Vãi… Làm hết hồn…” Thương Thích hoảng sợ suýt nữa nuốt kem đánh răng, vội chạy về nhà vệ sinh súc miệng rồi chạy ra, cảnh giác nhìn người kia: “Sao.. Sao anh lại đến đây?”
Những người khác còn đang ở trong phòng, không nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách
Thấy Khương Thích, Bạc Dạ cũng không xấu hổ, dù sao anh với Khương Thích cũng không có thù oán gì, bèn đưa cà mèn giữ nhiệt cùng hộp quà cho Khương Thích, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Buổi tối mẹ tôi nhớ thương Duy Duy nên hầm canh, cô đưa cho Đường Thi cùng nhau uống. Trong cái hộp này là quà sinh nhật mẹ tôi chuẩn bị cho Duy Duy, cô đưa
cho thằng bé giúp tôi.” Khương Thích mở to mắt, cảm thấy cái túi trong tay như nặng ngàn cân. Cô khó tin thì thào: “Anh có phải là Bạc Dạ không vậy?”
Bạc Dạ buồn cười: “Sao vậy?”
“Shhh..” Khương Thích hít vào một hơi: “Trước kia anh đối xử với Đường Thi nhà tôi không nể mặt cơ mà, sao bây giờ lại vội vàng hiến ân cần với cô ấy? Có phải muốn nối lại tình xưa không?” “Đúng.” Bạc Dạ hào phóng thừa nhận.
Khương Thích hoảng hốt: “Anh. Anh tính tạo phản hả? Tôi nhận mấy thứ này, anh đừng xuất hiện trước mặt Đường Thi làm cô ấy khó chịu nữa!”
Những lời này hơi tổn thương người khác. Bạc Dạ nhíu mày, đang định lên tiếng thì Đường Thi đã dắt Đường Duy đi ra, lập tức thấy Bạc Dạ đứng ở cửa. Đường Duy mở to mắt, còn tưởng thấy ma.
Sau khi chia tay với Bạc Dạ, họ đã trở về Bạch Thành, nhà Bạc Dạ ở Hải Thành, sao bây giờ lại xuất hiện trước cửa nhà họ? Nhưng dù khiếp sợ, cậu bé vẫn bình tĩnh trầm ổn chào hỏi: “Chào buổi tối cậu Dạy, tìm chúng tôi có việc gì không?”
Bạc Dạ nhìn Khương Thích, lại nhìn Đường Thi, cuối cùng nói thẳng: “Mẹ ba hầm ít canh cho con với mẹ con, cho nên ba mang đến đây.”
Chỉ vì một nồi canh mà chạy từ Hải Thành đến Bạch Thành? Đầu óc anh có bình thường không? Đây là chuyện mà Bạc Dạ kiêu ngạo ngông cuồng chảnh chọe sẽ làm sao? Đường Thi vừa Đường Duy đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thật khó tin. Nhưng Bạc Dạ đã đưa đến tận nhà, huống chi còn là canh do Sầm Tuệ Thu nấu. Đường Thi không cần phải đối chọi với thức ăn, bèn tiến lên nhận túi đồ trong tay Khương Thích, khẽ nói: “Vậy thì anh chuyển lời cho bác gái giúp tôi, cảm ơn bác ấy.”
Thấy Đường Thi chịu nhận, Bạc Dạ hơi thả lỏng, lại cảm thấy xót xa. Cô đã hoàn toàn không có cảm giác với mình nên mới có thể thản nhiên đối mặt với mình như thế, không hề kháng cự hay xấu hổ.
Nếu là Đường Thi của trước kia đối mặt với Bạc Dạ thì chắc chắn sẽ xù lông đề phòng. Trong lòng Bạc Dạ tràn đầy phức tạp, nhưng anh không cách nào miêu tả cảm giác này là gì. Đường Duy phát hiện hộp quà, mở ra thì không khỏi thán phục: “Wow, cái này tặng tôi à?”
“Ừ, bà nội tặng con đấy.” Bạc Dạ nhìn cậu bé: “Không cần thì vứt đi cũng không sao. Trước kia bà nội đã đặt làm cho con, chẳng qua không tìm được cơ hội tặng cho con.”
“Không sao, bà nội cho thì tôi nhận.” Đường Duy lập tức đeo vòng cổ.
Nhưng Bạc Dạ nhớ đống quà sinh nhật mà lúc trước mình tặng cho cậu bé đã sớm hóa thành tro tàn, bị vùi lấp trong thùng rác. Anh nuốt nước miếng, thì ra có đối lập mới càng thấy châm chọc.
Tặng đồ xong, Bạc Dạ chúc ngủ ngon, Đường Thi và Đường Duy đồng thời đáp lại chúc ngủ ngon, sau đó đóng cửa lại. Anh xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn như là người cuối cùng trên thế giới.
Trong nhà, Khương Thích đóng cửa rồi quay sang nhìn Đường Thi, giật cà mèn giữ nhiệt trên tay cô: “Vừa lúc làm bữa khuya luôn!”
Đường Thi chỉ cười không nói. Mấy người ngồi trên bàn cơm, Hàn Nhượng cũng bị mùi thơm dụ ra: “Mấy người được lắm, dám ăn mảnh sau lưng tôi!”
Thấy canh bồ câu, Hàn Nhượng ngẩn người: “Mọi người mua bữa khuya ở đâu vậy?”
Khương Thích thần bí chớp mắt: “Nói sợ anh không tin, Bạc Dạ nửa đêm đưa tới đấy.”
Hàn Nhượng vỗ đùi, vẻ mặt không tin: “Em đừng chém gió! Bạc Dạ mà cố ý đưa canh tới đây, trừ phi đầu bị cửa kẹp…” Nói đến nửa chừng, anh ta nhìn vẻ mặt chân thành của Đường Thi và Đường Duy, không khỏi kinh hãi: “Đúng là Bạc Dạ sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!