Lại qua thêm một tuần, Sakahara Kurosawa nhận được thông báo từ gia đình nói rằng chuyện liên hôn với Lạc Du Du đã được hai nhà bàn bạc kĩ càng, cuối cùng đưa ra quyết định hủy bỏ cuộc liên hôn này.
Nhưng hai nhà đều nguyện ý kết giao nhiều đời, nếu như có thể còn rất sẵn lòng nhìn thấy hình ảnh con cái hai nhà kết hôn với nhau, chỉ là khi suy tính tới chuyện tương lai của mỗi người đều là tự do nên đã hủy bỏ liên hôn giữa hai người.
Khi nhận được cú điện thoại này, Sakahara Kurosawa cảm giác toàn thân lạnh như băng.
Từ trước tới nay, chuyện này luôn luôn là ước mơ của anh ta, không phải sao?
Nhưng tại sao, hiện giờ mọi chuyện đều như mong muốn của anh ta, nhưng anh ta không hề… Không hề cảm thấy vui vẻ?
Sakahara Kurosawa nắm chặt điện thoại, trầm mặc không nói gì, trưởng bối ở đầu bên kia cho rằng anh ta đã chấp nhận chuyện này nên cũng không nói gì thêm mà trực tiếp cúp máy.
Lúc bắt đầu, không chào hỏi câu nào đã tự định liên hôn là bọn họ, giờ đây không nói tiếng nào đã hủy bỏ cuộc liên hôn này cũng là bọn họ. Chuyện này giống như trong mắt họ không hề tồn tại thứ gọi là cảm nhận của Sakahara Kurosawa, anh ta chẳng qua chỉ là một công cụ, vậy nên suy nghĩ thật sự của anh ta không hề đáng kể, đáng quan tâm.
Họ cứ tùy ý quyết định mọi thứ của anh ta như vậy.
Sakahara Kurosawa thõng tay xuống, không còn sức lực ngẩng đầu nhìn trần nhà, anh ta chợt có cảm giác bản thân giống như người sắp chết, rõ ràng còn trẻ nhưng lại giống như một ông già gần đất xa trời, giây tiếp theo, có lẽ nên nhắm mắt lại.
Mất đi Lạc Du Du, cả thế giới này cũng đã mất đi ý nghĩa.
Người con gái luôn cùng mình tranh cãi, phân cao thấp đó đã biến mất rồi, hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết nào trong thế giới của anh ta nữa, lúc tới bất ngờ, khi đi cũng tựa như gió cuốn, từ bỏ là hoàn toàn không thấy hình bóng.
Anh muốn đi tìm cô… Anh muốn biết cô đã xem những tin nhắn đó hay chưa, muốn biết rốt cuộc tình cảm của anh đã được truyền đạt hay chưa, muốn biết hiện giờ, Lạc Du Du…
Có phải cũng đang trốn trong chăn để khóc hay không?
Sakahara Kurosawa dụi mắt thật mạnh, nước mắt liền cứ thế rơi xuống.
Thật kỳ lạ, anh ta yếu đuối như một đứa trẻ vậy.
Không, còn yếu đuối hơn cả anh ta khi còn bé.
Nếu có thể ngủ một giấc dài thì thật tốt biết bao, Sakahara Kuroswa không biết sau này bản thân sẽ phải vượt qua như thế nào. Cuối cùng, anh ta đã gửi cho Lạc Du Du một tin nhắn, vậy nhưng tin nhắn đó cũng không được trả lời.
Lạc Du Du, sao tôi lại đột nhiên mất cô như vậy chứ.
Đến nỗi tôi đau như thịt trên người bị người ta cắt gọt, máu me đầm đìa.
Sakahara Kurosawa cũng quên mất bản thân trải qua mấy ngày này như thế nào. Mấy hôm sau, anh ta bị một tấm vé máy bay của người nhà gọi về, lại trôi qua mấy tiếng thì hạ cánh, nhìn thấy có người đợi anh ta ở sân bay, đó chính là ba mẹ của Lạc Du Du.