“Tăng Thiên Á…” Ánh mắt đục ngầu của Pease tràn đầy tình yêu thương, “Nghe theo lời các anh đi, đừng đùa”
“Bố, chúng ta cũng biết sự thật là thế nào, không cần phải lừa mình dối người” Tăng Thiên Á không để ý đến lời của những người xung quanh, lạnh lùng mở miệng.
Chúc Nguyên Cửu đến bên người Lâm Ngữ Lam, thở dài một hơi: “Cô gái này cũng từng là một trong số Thập Vương của đảo Ánh Sáng, đó là người đã từng sở hữu chiếc nhãn Vương ngũ sắc”
“Cô ấy cũng là một trong số Thập Vương à?” Lâm Ngữ Lam nghe đến thân phận Tăng Thiên Á thì hoảng sợ: “Sao cô ấy lại…”
Chúc Nguyên Cửu lắc đầu, cô hướng tầm mắt về phía Lâm Ngữ Lam, không lên tiếng nói gì.
Tăng Thiên Á nhìn vào người Trương Thác, giọng điệu lạnh như băng của cô ta lại trở nên dịu dàng: “Anh Trương Thác có nhớ em không?
“Tăng Thiên Á, đủ rồi đấy” Nguyệt Thần nhanh chóng đi ra: “Quay về với tôi”
Nguyệt Thần nói xong, đi về phía Tăng Thiên Á, lúc đến trước mặt Tăng Thiên Á, túm lấy tay cô ta.
Lúc Tăng Thiên Á còn rất nhỏ, Nguyệt Thần đã coi cô ta như con của mình, trong cung điện của Nguyệt Thần có rất nhiều ảnh chụp chung của cô ta và Tăng Thiên Á.
“Cút ngay!” Tăng Thiên Á hất mạnh tay Nguyệt Thần ra, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thần bằng ánh mắt lạnh như băng.
Lúc Tăng Thiên Á nhìn về phía Nguyệt Thần, Nguyệt Thần có cảm giác như mình vừa bị rơi xuống hầm băng. Đây là người mà cô ta coi như con gái, người đã từng quấn lấy cô ta, đòi cô mua kẹo để ăn, vậy mà bây giờ lại bảo mình cút đi!
“Tăng Thiên ÁI Con quá đáng rồi đấy!” Pease quát lớn.
“Quá đáng?” Tăng Thiên Á cười cười, “Những gì con vừa làm, nếu so ra thì còn thua xa anh Trương Thác đây. Anh Trương Thác, lần này chúng ta chia tay nhau lâu như vậy, em nhớ anh lắm đấy nhé. Em đã chuẩn bị riêng cho anh một phần quà đặc biệt, không biết là anh có thích không”
Tăng Thiên Á nở nụ cười, rõ ràng là nụ cười của cô ta rất đẹp, nhưng lại khiến những người ở đây thấy gai cả người.
Tăng Thiên Á đứng trước lâu đài cổ, che miệng lại: “Ha ha ha, anh Trương Thác cẩn thận đấy nhé, họ… đến rồi: Sau khi tiếng cười của Tăng Thiên Á vang lên, Trương Thác cũng cảm thấy có cảm giác nguy hiểm đang ập về phía mình, nhưng trước mặt anh lại chẳng có gì cả.
Máy tính bảng sau lưng Vị Lai phát ra tiếng cảnh báo.
“Lão đại, cẩn thận dưới mặt đất ¡ Lai hét lớn cảnh báo.
Đúng lúc đó, phần mặt đất trước mặt Trương Thác bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm, đâm thẳng về phía Trương Thác.
Trương Thác không hề tưởng tượng được răng dưới mặt đất sẽ xuất hiện người nào đó.
Mặc dù ở đảo quốc cũng có vài ninja biết độn thổ, nhưng những người đó chỉ làm vậy ở những khu vực rộng lớn, có đất mềm mà thôi, nhưng lòng đất ở đảo Ánh Sáng đều đất được gia cố thêm bởi đá hoa cương các kiểu rồi Trương Thác không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng lùi về phía sau, tránh khỏi thanh đao thép mới trồi lên khỏi mặt đất.
Một giây sau, sau lưng Trương Thác lại xuất hiện thêm một thanh đao thép khác, bổ mạnh về phía Trương Thác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!