Chương 8 Dập thuốc lá đi
“Đi xe của tôi đi” Lúc này, Giang Tĩnh đột nhiên mở miệng, ấn chìa
khóa xe trong tay, một chiếc xe Jetta phổ thông phát ra hai tiếng
chíp chíp, Giang Tĩnh thấy Lâm Ngữ Lam liếc sang mình với ánh
mắt không hài lòng, cười nói với Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm,
đây là người vừa nấy cô đã nhắc đến với tôi?”
“Phải Lâm Ngữ Lam gật gật đầu.
Lúc này, Trương Thác đã cưới tí ta tí tửng ngồi vào hàng ghế sau
chiếc xe phổ thông của Giang Tĩnh.
“Đi thôi Chủ tịch Lâm, trước tiên đến nhà cô nhìn thử xem” Giang
Tĩnh vảy vãy tay với Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam hết cách, chỉ có thể lên xe của Giang Tĩnh, sau khi
cô ngồi vào ghế lái phụ, cố tình đẩy ghế ngồi nhích về phía trước.
một chút, đến tận khi thật sự không thể nhích gần hơn được nữa
mới thôi, cô muốn cố gắng hết sức để mình cách xa Trương Thác
một chút,
Trương Thác giống như hoàn toàn không ý thức được Lâm Ngữ
Lam chán ghét mình đến mức độ nào, ngồi đó cười hì hì, còn
không ngừng nói chuyện với Giang Tính, nói từ trước đến nay
chưa từng gặp Giang Tĩnh bao giờ, hỏi có phải cô ấy là nhân viên
mới hay không.
Mặc dù Giang Tĩnh biết Lâm Ngữ Lam chán ghét Trương Thác,
nhưng cô lại không thể để loại tâm trạng này ảnh hưởng được, bởi
vì khi cô được thuê, không những phải bảo vệ Lâm Ngữ Lam,
đồng thời cũng nhận được nhiệm vụ phải bảo vệ cả chồng của
Lâm Ngữ Lam, nói trắng ra, người đàn ông trên xe này, cũng là
người mà cô phải bảo vệ.
Chiếc xe cứ chạy trên đường phố như vậy, dần dần đi tới Tái
Thượng Thủy Hương.
Trương Thác cợt nhả cười đùa suốt quãng đường, trên thực tế, sự.
chú ý của anh vân luôn hướng ra ngoài xe, thấy rõ ràng được hai
chiếc xe hàng mà mình chú ý đến lúc trước, từ đầu đến cuối đều
đi theo sau xe.
Chiếc xe chạy vào khu nhà, Giang Tĩnh lái về phía biệt thự theo sự
chỉ dẫn của Lâm Ngữ Lam.
Ngay khi sắp về đến nhà, Trương Thác nhìn thấy, con đường trước.
mặt đã bị chặn kín rồi.
Trên đường di chuyển về khu nhà, hai chiếc xe hàng vượt qua xe
của Giang Tĩnh, ngăn giữa đường, xe hoàn toàn không thể lái qua
được nữa.
Giang Tĩnh bóp còi hai tiếng, hai chiếc xe đằng trước hoàn toàn
không có vẻ gì sẽ di chuyển, không biết làm thế nào, Lâm Ngữ.
Lam đành phải bảo Giang Tĩnh đánh tay lái, chuyển sang một con
đường khác, nhưng ngay khi Giang Tĩnh đang định chuyển hướng,
lại có hai chiếc xe hàng từ đẳng sau lái lên, sau đó vượt qua dừng
lại ngay tại chỗ, hoàn toàn chặn hết con đường
Giờ phút này, Giang Tĩnh đã ý thức được có chuyện không ổn rồi,
nói với Lâm Ngữ Lam đợi ở trong xe không được di chuyển, sau
đó, cô xuống xe.
Giang Tĩnh vừa mở cửa xe, tổng cộng sáu người đàn ông từ trên
hai chiếc xe hàng vừa mới lái đến đằng sau lập tức đi xuống, khóe
môi nhếch lên nụ cười độc ác, đi về phía Giang Tĩnh, trên tay bọn
họ đều cầm dao găm.
Đồng thời, hai chiếc xe hàng đang chặn đường đằng trước cũng
có năm người đi xuống, đều là đàn ông, bao vây hoàn toàn chiếc
Xe phổ thông này.
“Cô em, biết thời thế thì nên cút xéo nhanh lên, ông đây chí muốn.
mạng của người phụ nữ trong xe thôi” Một người đàn ông cầm.
đầu vung vẩy dao găm trong tay, nói với Giang Tĩnh.
“Chỉ dựa vào các anh sao?” Giang Tĩnh liếc mắt một vòng nhìn
mười một người này, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường
“Cô em, kết cục của kẻ không biết thời thế là sẽ mất mạng đấy, cô
đã không nghe khuyên bảo, ông đây cũng không quan tâm sẽ giết
thêm một mạng người nữa đâu, trước khi cô chết, ông đây nhất
định sẽ cho cô biết, cái gì gọi là đau đớn!” Người đàn ông cầm
đầu sải bước vọt đến chỗ Giang Tĩnh, vung dao găm trong tay,
hung dữ đâm thẳng vào mặt Giang Tĩnh.
Cảnh tượng này khiến Lâm Ngữ Lam đang ngồi ghế phó lái thấy
tất rõ ràng qua kính chắn gió, trong nháy mắt khi đối phương vung
dao găm lên hung dữ đâm xuống, Lâm Ngữ Lam hét lên một
tiếng, theo bản năng bịt chặt hai mắt, trái tim bình bịch bình bịch
nhảy lên dữ dội.
Cô chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này, cho dù là đàn
ông, nhìn thấy có người cầm dao hành hung thì cũng phải sợ hãi.
Một tiếng “âm” vang lên, khiến cho đôi mắt đang nhắm chặt của
Lâm Ngữ Lam cũng phải mở ra, cô thấy người đàn ông vừa nấy
vẫn còn cầm dao găm đâm về phía Giang Tĩnh đã ngã lên nắp xe,
lúc này Giang Tĩnh đang bị mấy người đàn ông căm dao găm bao
vây, nhát dao nào cũng đều đâm về chỗ hiểm yếu của Giang Tĩnh,
Giang Tĩnh đều tránh thoát trong lúc nguy hiểm, còn đánh trả lại.
Lâm Ngữ Lam run run rẩy rẩy lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị
báo cảnh sát, lại phát hiện tối hôm qua không hề sạc pin điện
thoại di động, trong giây phút quan trọng này điện thoại di động
lại không còn pin, Lâm Ngữ Lam oán giận ném điện thoại di động
sang bên cạnh, lúc này cô mới nhớ đến còn có người đang ngồi ở
hàng ghế sau nên kêu to: “Trương Thác, nhanh lên! Mau báo cảnh
sáu! Gọi bảo vệ khu nhà đi!”
Lâm Ngữ Lam kêu to một tiếng, thấy Trương Thác không trả lời
mình, quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra Trương Thác đã không
còn ngồi đằng sau từ lâu rồi, Lâm Ngữ Lam lia mắt nhìn, thấy
bóng dáng Trương Thác chắng biết từ lúc nào đã len lén linh
xuống xe, chạy về phía biệt thự nhà mình, một phút cũng không
hề ngừng lại, giống như đã bị sợ đến vỡ mật.
Dáng vẻ yếu hèn của Trương Thác khiến trong lòng Lâm Ngữ Lam
oán hận, tại sao mình lại tìm một người chồng như vậy cơ chứ?
Trương Thác chạy vào sân lớn biệt thự, anh có thể nhận ra, mười
một người đàn ông này hoàn toàn không phải đối thủ của Giang
Tĩnh, Giang Tĩnh hoàn toàn có thể đối phó được, mả bản thân anh
vẫn còn có chuyện khác phải làm.
Đẩy cổng lớn biệt thự ra, Trương Thác nhìn vào phòng khách
trống rỗng, cất cao giọng nói: “Lén lén lút lút là có ý gì thế hả?”
“Ha ha, cũng không tính là lén lút gì, tôi chỉ không muốn bị lẫn lộn
vào cùng một chỗ với đám cá tạp nham bên ngoài kia thôi, có thể
phát hiện ra tôi, chứng minh anh cũng có chút bản lĩnh đấy” Một
người đàn ông mặc tây trang từ trên cầu thang tầng hai đi xuống,
đối phương nhìn qua không đến ba mươi tuổi, trên mặt nở một nụ
cười thờ ơ.
Trong nháy mắt khi Trương Thác nhìn thấy đối phương, sắc mặt
đột ngột biến đổi, lập tức tràn ngập phẫn nộ, mặt sàn mà anh mới
lau trước khi ra khỏi cửa, đã bị người ta… giãm! Bẩn! Rồi!
“Chậc chậc, tôi thật sự rất hưởng thụ vẻ mặt phẫn nộ này đấy, anh
biết không, những người mà tôi đã giết kia, biểu cảm cuối cùng để
lại cho tôi lần nào cũng chỉ có hai thứ, hoảng sợ, và phần nộ.”
Người đàn ông mặc tây trang rất tao nhã rút một điếu thuốc lá từ
trong túi quần ra, đặt lên miệng châm lửa, sau khi rít một hơi thật
mạnh, nheo cặp mắt lại, nhìn Trương Thác xuyên qua làn khói phả
Ta.
“Dập ngay thuốc lá cho tôi! Vợ tôi không cho hút thuốc.”
“Ôi chao, thật là một người đàn ông chăm lo cho gia đình đấy nhỉ,
hai người sắp là người chết đến nơi rồi, không nên để ý đến những
chuyện này nữa” Người đàn ông mặc tây trang dường như cũng
không sốt ruột ra tay, đây cũng là thói quen của hắn, trước khi giết
người, phải hưởng thụ phản ứng của mục tiêu trước khi chết,
chẳng qua, từ trước đến nay, hắn chưa từng nhìn thấy phản ứng
này của đối phương bao giờ.
“Tôi bảo anh dập thuốc lá đi!” Trương Thác lại nhấn mạnh lại lần
nữa, đồng thời đi về phía người đàn ông mặc tây trang.
“Nếu tôi bảo không thì sao?” Người đàn ông mặc tây trang cười,
lại cố tình rít mạnh một hơi nữa.