Thực ra nói là bệnh viện, nhưng chỉ giống như một phòng khám, bố Thu Vân chính là ở trong một phòng khám nhỏ, phí nhập viện đắt đỏ cùng phí chữa bệnh căn bản là hai mẹ con Thu Vân hiện tại không thể gánh vác được.
Tình trạng của bố Thu Vân, bác sĩ của phòng khám cũng bó tay, thậm chí là không muốn cho bố Thu Vân ở lại, một khi có chuyện gì không may xảy ra, bác sĩ của phòng khám cũng không chịu trách nhiệm được.
Mãi đến lúc mẹ Thu Vân tuyên bố, nếu có điều bất trắc gì cũng sẽ không cần bệnh viện chịu trách nhiệm, hơn nữa mỗi ngày đều trả phí giường bệnh cùng phí dinh dưỡng, bác sĩ của phòng khám mới miễn cưỡng cho bố Thu Vân ở lại.
Trương Thác chứng kiến, bác sĩ của phòng khám là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, đeo một cái kính, thân cao một mét tám, có vẻ rất gầy yếu.
Hoàn cảnh trong phòng khám rất đơn sơ, chỉ có năm cái giường bệnh giản dị , giờ phút này chỉ có một người đang nằm trên giường, các giường còn lại đều trống không.
Người nằm trên giường kia chính là bố Thu Vân, mẹ Thu Vân ngồi bên cạnh giường, trên tay đầy vết chai, cũng là ăn không ít khổ.
“Thu Vân, đến rồi à” Thu Vân tiến vào phòng khám, một thanh niên có khuôn mặt bình thường khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi vui vẻ bước tới.
Thu Vân gật gật đầu, nói với Trương Thác: “Anh Trương, đây Ninh Khiêm, con trai bác sĩ Ninh”
Bác sĩ Ninh, là bác sĩ mở phòng khám này.
“Chào anh” Trương Thác gật đầu với đối phương.
Vẻ mặt Ninh Khiêm có chút không tốt nhìn Trương Thác, hỏi: “Thu Vân, đây là ai vậy?”
Ninh Khiêm có gia cảnh bình thường, khuôn mặt bình thường, bằng cấp cũng rất bình thường, anh ta cũng giống như một số người bình thường khác, sẽ tìm một công việc bình thường, hoặc là kế thừa gian phòng khám này, tìm một người bạn gái có điều kiện giống như mình, cứ như vậy sống qua một đời.
Ninh Khiêm vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng đến tận lúc Thu Vân xuất hiện, sau khi Ninh Khiêm biết được điều điện của nhà Thu Vân, anh ta liền bắt đầu theo đuổi cô, lấy tình huống bình thường mà nói, với khuôn mặt, dáng người của Thu Vân, Ninh Khiêm tuyệt đối không thể tìm được một người đẹp như vậy làm vợ, nhưng hiện tại, Ninh Khiêm rất ôm hi vọng.
Hôm nay nhìn thấy bên cạnh Thu Vân có thêm một người đàn ông xa lạ, Ninh Khiêm liền có cảm giác nguy cơ.
“Tôi là đồng nghiệp trước kia ở Châu Xuyên của Thu Vân”
Trương Thác không đợi Thu Vân trả lời, liền cười đáp lời trước: “Đến Sơn Thành công tác, thuận tiện đến xem chú Thu như thế nào rồi”
Ninh Khiêm nghe thấy Trương Thác nói như vậy mới yên lòng trở lại, nhưng mà một đôi mắt vẫn không ngừng đánh giá Trương Thác.
Bác sĩ Ninh ngồi ở trong phòng khám đi tới, mở miệng nói: “Thu Vân à, buổi sáng hôm nay nói cho sẽ xoay sở tiền trả cho chú, cháu đã xoay được tiền chưa? Mỗi ngày bố cháu dùng quá nhiều dịch dinh dưỡng rồi”
“Bố, bố nhắc đến tiền làm gì?” Ninh Khiêm nhìn bố mình trách cứ.
Mẹ Thu Vân lúc này từ bên giường bệnh đứng lên, bước tới: “Bé con, con lấy được tiền chưa?”
Thu Vân gật đầu, lấy ba triệu vừa mới lấy được từ chỗ giám đốc công ty gia đình kia ra.