Bạch Trình trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm nơi nắm đấm của Trương Thác đánh tới, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Vị Lâm không ngừng phân tích các số lẩm bẩm: u, trong miệng “Tốc độ là một trăm lẻ tám, giá trị đấm trúng là một trăm hai mươi mốt, lực độ là một trăm lẻ sáu!”
“Sao có thể như thế!” Bạch Trình đứng tại chỗ nói: “Vị Lâm, có chắc là cô không nhìn lầm không?”
“Không, tuyệt đối không lâm!” Trong mắt Vị Lâm lộ ra vẻ phấn khích chưa từng có: “Không thể tin được, đúng là không thể tin được!
Có một âm thanh nặng nề như bị bóp nghẹt từ cửa phòng thí nghiệm, Trương Thác từ trong cửa chậm rãi bước ra, có thể thấy Trương Thác trông rất mệt mỏi, đi lại vô cùng khó khăn, mí mắt cũng muốn sụp xuống.
“Đại ca, giờ anh cảm thấy thế nào?” Vị Lâm lật đật chạy tới Trương Thác hỏi.
“Buồn ngủ” Trương Thác chỉ thốt ra hai chữ, thân thể liền ngã về phía trước.
Cú đấm vừa rút hết sức lực của anh, như vừa đánh một trận cam go với ai đó mà thức trắng mấy ngày đêm không ngủ.
Khi Trương Thác tỉnh dậy, trước mặt là trân nhà màu trắng, anh đang năm trên một chiếc giường lớn mềm mại, Vị Lâm và Bạch Trình ngồi mỗi bên.
“Đại ca, anh tỉnh rồi à?” Vị Lâm phấn khởi hỏi.
“Ừ” Trương Thác gật đầu, cử động tay chân, vẫn cảm thấy có chút yếu ớt, dụi dụi mắt nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Ba tiếng” Vị Lâm chẳng cần nhìn đồng hồ mà đáp lại, dường như khi nãy cô ta ngồi đếm từng giây từng phút vậy.
“Kết quả thí nghiệm thế nào?” Trương Thác hỏi câu mà anh quan tâm nhất.
“Tốc độ là một trăm lẻ tám, giá trị đấm trúng là một trăm hai mươi mốt, lực độ là một trăm lẻ sáu” Vị Lâm nói cho Trương Thác những số liệu mà cô đo được khi nấy.
Trương Thác đang nằm trên giường, sau khi nghe xong mấy số liệu này cũng giật mình.
Từ trước đến nay, ba chỉ số đó của Trương Thác chỉ vào khoảng sáu mươi, Vị Lâm cũng cho rằng đây chính là giới hạn cao nhất mà con người có thể phát huy được, nhưng bây giờ, những số liệu này đều bị phá kỷ lục, tốc độ và giá trị cú đấm đều tăng gấp đôi, trong khi lực độ đã tăng lên gấp ba lần so với giá trị ban đầu!
“Đại ca, có phải cảm thấy rất là khó tin không?” Vị Lâm rất hưng phấn, trong suốt ba tiếng mà Trương Thác ngủ say, cô đều ở trong trạng thái hưng phấn.
Trương Thác gật đầu, không nói gì.
“Đại ca, như vậy chứng minh những chất khí này con người hoàn toàn có thể hấp thụ được, anh có cảm thấy trên người có chỗ nào không bình thường không?”
Trương Thác lắc đầu: “Chỉ hơi kiệt sức”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!