Chương 390:
Trương Thác buột miệng nói “Thôi xong” Trương Thác lấy đũa chia miếng sủi cảo trên đĩa đó ra làm đôi.
Một con giòi màu đỏ xuất hiện trước mắt vài người.
Vào lúc con dòi xuất hiện, Tần Nhu và Khang Huệ liền gào thét, còn gương mặt của Ngô Huệ thì đặc biệt khó nhìn.
“Ngô thiếu gia, nhà họ Trịnh cho anh bao nhiêu lợi ích mà khiến anh làm ra việc có thể khiến anh bị ngồi tù như vậy?” Trương Thác lấy đũa đã được chọc vào thân của con giòi, và sau một hồi giãy dụa, con dòi đã hoàn toàn chết rũ.
“Cái này… cái này… cái quái gì đang xảy ra vậy!” Khang Huệ, người lúc nãy vẫn đang nói đỡ cho Ngô Hàn, lúc này giọng nói run run.
Cái con dòi này trông thật đáng sợ, hơn nữa phụ nữ vốn đã sợ những thứ như thế này, cho dù là đàn ông nhìn thấy cũng sẽ run sợ.
Tần Nhu bình tĩnh lại, liếc nhìn Ngô Hàn, không nói lời nào, hỏi Trương Thác: “Trương Thác, đây là cái gì vậy?”
“Một loại sâu, có người muốn cho vào miệng khiến cô rút đơn tố cáo.” Trương Thác đáp, đang lúc hạ giọng, Trương Thác đột nhiên ra tay túm cổ Ngô Hàn.
Ngô Hàn làm sao có thể thoát khỏi hành động của Trương Thác, Trương Thác nắm lấy cổ của hắn, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
“Nói cho tôi biết, anh là bạn học của Tần Nhu, nhà họ Trịnh tại sao lại tìm đến anh, còn nữa thân phận đại thiếu gia này của cậu có vẻ như là bắt đầu diễn từ khi học đại học rồi?”
Trương Thác hỏi xong câu này mới nới lỏng cổ cho Ngô Hàn.
Ngô Hân há hốc mồm thèm thuồng.
“Ngô Hàn, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!” Khang Huệ từ bên cạnh lo lắng hỏi, lần này cô lại nhìn Ngô Hân, đầy vẻ kỳ quái.
Ngô Hàn cảm nhận được ánh mắt của ba người, hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Trương Thác, nói: “Sáng sớm nay tôi đã cảnh báo Vương Tùng Phượng rồi, người mà ta phái đi đều thất bại, bên cạnh Tần Nhu chắc chắn có cao thủ bảo vệ, bà ta một mực không tin.
Xem ra vị cao thủ đó chính là cậu rồi.”
Trương Thác chỉ cười trừ.
Ngô Hàn gật đầu: “Thân phận của tôi không thật cũng chẳng phải là giả. Tôi quả thật là một richkid, nhưng chỉ là con riêng mà thôi. Cha tôi là cổ đông của Hằng Viễn, ông ấy có hợp tác với Vương Tùng Phượng. Thời còn học đại học, cuộc sống của tôi khá tốt, nhưng hai năm trước khi mẹ tôi rời đi, những ngày tháng tốt đẹp của tôi cũng kết thúc. Vợ cả của cha tôi thường xuyên lấy tôi để trút giận.”
Ngô Hàn vừa nói vừa kéo tay áo mình lên.
Lần này, Trương Thác nhìn rõ trên cánh tay của Ngô Hàn chẳng chịt toàn là sẹo.
Ngô Hàn cười tự giễu: “Vương Tùng Phượng nói với tôi, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bà ta sẽ đưa cho tôi một khoản tiền để tôi không bao giờ phải dựa dẫm vào tiền của cha nữa, còn ả tiện nhân thường xuyên ngược đãi tôi đó, bà ta cũng sẽ giúp tôi giải quyết! Nhưng xem ra không còn cơ hội nữa rồi, năm người động thủ tối qua, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, có lẽ đến thi thể của bọn chúng chắc cũng không tìm được nữa nhỉ?”
“Cậu rất thông minh.” Trương Thác gật đầu với Ngô Hàn: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội, bây giờ nói cho tôi biết tên của cha cậu, sau đó gọi điện báo cho Vương Tùng Phượng biết nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Tôi sẽ đưa cậu 100 vạn (3 tỷ rưỡi) và cho cậu một con đường sống. “
Trương Thác nói xong, trong mắt Ngô Hàn vô cùng kích động, nhưng hắn không để lộ ra ngoài, quay ra hỏi: “Tại sao tôi phải tin tưởng anh.”
“Cậu không còn lựa chọn nào khác, hoặc là tôi sẽ giết cậu, lấy điện thoại của cậu báo tin cho Vương Tùng Phượng.
Cha cậu là ai tôi có thể điều tra ra được, cậu biết mà, tôi thừa sức làm chuyện này.” Trương Thác ném cho Ngô Hàn một cái nhìn thật sâu.
Dưới ánh mắt của Trương Thác, trong lòng Ngô Hàn bát giác dây một cảm giác sợ hãi, dựng hết tóc gáy đứng dậy, gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý.”
“Cậu đã lựa chọn đúng đắn.” Trương Thác ngoắc ngoắc ngón tay, “Đưa cho tôi số tài khoản của cậu, rồi báo tin cho ‘Vương Tùng Phượng đi.”
Ngô Hàn lấy điện thoại ra, hắn ở trước mặt Trương Thác gửi cho Vương Tùng Phượng một tin nhắn hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời nói tên cha của mình, Ngô Hàn không lấy họ cha mình mà theo họ mẹ ruột.
“Kiều Khôn?” Tần Nhu nghe cái tên thoát ra từ miệng Ngô Hàn, trong lòng cô đã có chút quen quen, tôi hôm qua, Kiều Khôn chính là người khuyên cô rút đơn kiện quyết liệt nhất.
Những việc diễn ra trước mắt khiến đầu óc Khang Huệ trống rỗng, cô cảm thấy điều này hơi vượt quá tằm nhận thức của bản thân. Tưởng rằng đây chỉ là những phân đoạn có trong phim ảnh nhưng bây giờ đang xảy ra trước mắt cô, người bán hàng mà cô ta xem thường, lại còn là con riêng, tùy tiện lấy ra 100 vạn liền có thể quyết định chuyện sóng chết của người khác.
Khang Huệ thở hỗn hẻn, có gắng làm dịu trái tim đang náo loạn.
Trương Thác bọc con cổ trùng đã chết vào giấy và đốt sạch, sau đó bốn người bước ra khỏi khách sạn như không có chuyện gì xảy ra và tạm biệt nhau.
Sau khi Khang Huệ và Ngô Hàn rời đi, Trương Thác đã gửi một tin nhắn đi.
“Theo dõi động tĩnh của hai bọn chúng, nếu có gì bất thường, giết!”
Trương Thác lên xe của Tần Nhu.
“Trương Thác, hôm nay anh chủ động mời tôi đi ăn trưa, là đã biết trước chuyện này rồi đúng không?” Tần Nhu dựa người vào ghế lái, cũng không có khởi động xe, mà cẩn thận quan sát sắc mắt của Trương Thác *Ừ.” Trương Thác gật đầu: “Có người luôn ẩn nắp bên cạnh em, luôn luôn là tai họa ngầm, nên nhân cơ hội này loại bỏ đi.”
“Anh lại cứu tôi nữa rồi.” Tần Nhu lấy ra một thỏi son, thoa lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi tô son cô càng trở nên cuốn hút mê người: “Phải làm sao đây, tôi càng ngày càng thích anh rồi. Hay để tôi làm tình nhân của anh đi?”
Trương Thác cười khổ, “Đừng làm loạn nữa.”
“Tôi không làm loạn.” Tần Nhu nghiêm mặt nhìn Trương Thác, đột nhiên, cô nghiêng người về phía trước không hề báo trước, trên miệng Trương Thác đã in dấu son đỏ mọng.
Một mùi thơm tinh tế của phụ nữ xộc vào mũi Trương Thác, Trương Thác sững sò vì hành động của Tần Nhu.
Hai giây sau, cô lại ngồi thẳng người, trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, “Có đồng ý hay không là chuyện của anh, tôi nhất định sẽ theo đuổi được anh.”
“Ừm, tôi có việc phải làm, tôi về trước đây!” Trương Thác đột nhiên kéo cửa xe lao xuống như chạy trốn.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Thác, Tần Nhu khẽ cười một tiếng, khởi động xe chạy đi.
Trương Thác đứng ở ven đường nhìn chiếc BMW biến mất trên đường, không khỏi thở dài, trên đời này không thể hưởng thụ chính là lòng tốt của mỹ nhân.
Sau bữa trưa, Trương Thác chậm rãi quay lại Lâm thị, ngồi vào văn phòng tiêu thụ, anh nhìn xung quanh, anh là người nhàn nhã nhất trong toàn bộ văn phòng.
Trưởng phòng Trần mới nhậm chức nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Trương Thác tức không chịu nổi, nhưng cũng không dám ý kiến gì với Trương Thác, còn rất lịch sự hỏi Trương Thác có phải cảm thấy nóng bức hay không. Néu cảm thấy không khỏe thì có thể tự do điều chỉnh thời gian làm việc mỗi ngày.
Trương Thác là chồng của Lâm Ngữ Lam, không một ai trong tập đoàn Lâm Thị là không biết điều đó, vậy nên thái độ đối với Trương Thác còn phải tôn trọng hơn so với Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác có chút bất lực đói với thái độ của trưởng phòng Trần, anh liền nói: “Trưởng phòng Trần, thật ra, anh có thể giao cho tôi một vài nhiệm vụ, tôi mỗi ngày đều nhàn rỗi bây giờ cũng vân nhàn rỗi.”
“À? Nhiệm vụ à? Ò, vậy thì… đó … vậy đó, công ty chúng ta sắp hợp tác với một khách sạn, anh và Thu Vũ tới đó thử xem đồ ăn ra sao, xem xét không gian bên đó.”
Trưởng phòng Trần vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra một nhiệm vụ cho Trương Thác, mặc dù Trương Thác nói muốn nhiệm vụ, nhưng với thân phận là ông xã của tổng tài, ông cũng không dám dùng anh.
Trương Thác lắc đầu, biết mình ở lại đây người khác sẽ không thoải mái, nên đơn giản gọi điện thoại cho Thu Vũ, thật sự đi ra ngoài thử các món ăn.
“Anh Trương, anh cảm thấy rất khó chịu có phải không?”
Thu Vũ hỏi sau khi rời công ty.
Trương Thác liếc mắt một cái, “Tôi biểu hiện ra ngoài rồi sao?”
Thu Vũ gật đầu, “Đều thể hiện trên mặt anh rồi, thật ra thì, em biết anh Trương cũng không phải là ra vẻ gì, nhưng bọn họ không biết, công ty này đều là của nhà anh, nên bọn họ không dám giao việc cho anh.”
Trương Thác thở dài, có vẻ như thân phận nhân viên tiêu thụ này không còn phù hợp với anh nữa, anh phải tự tiến cử với Lâm Ngữ Lam cho anh một số vị trí khác.
“Anh Trương nhân tiện đây, em có một chuyện, muốn nhờ anh giúp em phân tích một chút.”
“Có chuyện gì vậy?”
Thu Vũ trả lời: “Lần trước em vừa bán chiếc xe và giúp bố em trả nợ. Bây giờ có một cửa hàng nhỏ ở nhà. Bác hai với họ hàng hỏi cha em tiền từ đâu mà có, cha em liền nói thật với họ rồi. Bây giờ em vẫn còn 100 vạn, chú hai em muốn em họp tác làm gì đó với họ, nhưng em không hiểu về vấn đề này lắm, anh có thể xem giúp em không?”
“Được, không thành vấn đề.” Trương Thác đồng ý mà không cần suy nghĩ, về phương diện đầu tư, anh cũng rất giỏi. Với Trương Thác, đầu tư với 3,5 tỷ là một chuyện hết sức đơn giản, việc phân tích lợi và hại cũng rất dễ dàng.
Nghe được câu trả lời của Trương Thác, Thu Vũ nheo mắt cười: “Trương ca, cảm ơn anh, hôm nay chú hai của em sẽ đến đây, có lẽ bọn họ sẽ nói chuyện này trong bữa tối, đến lúc đó hai chúng ta cùng đến đó.”
Trương Thác là một cử chỉ OK với Thu Vũ.
Trương Thác và Thu Vũ đang đi tới khách sạn thì nhận được cuộc gọi từ hội trưởng Mã.
Anh vừa bắt điện thoại, giọng nói lo lắng của hội trưởng Mã vang lên: “Tiểu sư phụ, cậu mau đến bệnh viện đi, xảy ra chuyện rôi.
“Có chuyện?” Trương Thác nghe vậy liền cảm thấy chuyện này có chút liên quan đến người phụ nữ trung niên sáng sớm nay: “Được rồi, tôi sẽ tới ngay.”
“Thật vất vả cho cậu quá, tiểu sư phụ.”
Sau khi Trương Thác cúp máy, anh nói với Thu Vũ sẽ liên lạc với cô trước giờ cơm tối, rồi vội vàng đi tới bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, hai cha con mà Trương Thác điều trị lúc sáng đã rời đi, họ để lại một tắm danh thiếp và nhờ hội trưởng Mã chuyển lại cho Trương Thác cùng lời nhắn nêu Trương Huyên có bât cứ điều gì cần giúp đỡ đêu có thể liên hệ với họ.
Dân chơi đồ cổ kiểu này nhìn chung đều rất giàu có, vài trăm tỷ cũng không là gì cả.
Nhưng Trương Thác chỉ tiện tay nhận lấy tắm danh thiếp, cũng chẳng thèm để ý đến tên tuỏi. Khi Trương Thác thật sự phải tìm người đến giúp đỡ, chắc lúc đó toàn cầu sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
Trương Thác dưới sự chỉ dẫn của chủ tịch Mã, anh đã đến phòng bệnh sáng nay.
Vừa mở cửa phòng bước vào, anh đã bị khung cảnh trong phòng làm cho hoảng sợ.
Căn phòng tối đen như mực toàn người là người, tất cả đều là những người đàn ông to lớn mặc vest. Và một người nữa, mặc quần áo bình thường nhưng trên người ông ta toát lên vẻ uy quyền, không ngừng mắng nhiếc các bác sĩ trong phòng.
Các bác sĩ đều cúi đầu không dám nói một lời.
Khi cửa phòng bệnh được Trương Thác mở ra, mọi người trong phòng lúc này đều dồn ánh mắt về phía Trương Thác.
Hội trưởng Mã ngay lập tức giới thiệu: “Nào, tiểu sư phụ, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là Cục trưởng Phạm, Cục trưởng cục y tế của Ngân Châu chúng ta. Còn đây là tiểu thần y Trương Thác, là người có y thuật đến cả vị trưởng bối Diêm Lập còn tự nhận không bằng cậu ấy, tuyệt đối là một nhân tài trẻ kiệt xuất.”
*Ò.” Trương Thác thờ ơ gật đầu.
Cục trưởng Phạm quan sát Trương Thác từ đầu đến chân bằng ánh mắt dò xét, sau đó nói: “Nghe nói cậu có thể cứu người?”
Dáng vẻ và thái độ của cục trưởng Phạm khiến Trương Thác rất khó chịu, anh hỏi: “Có liên quan gì đến ông không?”
Cục trưởng Phạm hừ lạnh: “Cậu nhóc, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không? Cậu có tin chỉ cần một câu nói của tôi, chứng chỉ y tế của cậu sẽ bị thu hồi!”
*Tôi biết rồi.” Trương Thác gật đầu: “Ông là sếp, nhưng thật ngại quá, chứng chỉ hành nghề mà ông nói, tôi không có.
“Cậu đang khiêu khích tôi?” Cục trưởng Phạm nheo mắt lại, có một chút cảm giác không giận dữ nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi , máy bác sĩ đứng bên cạnh cũng không dám nhìn ông ta.
“Được rồi, nói chuyện với tiểu thần y, chú ý giọng điệu của anh một chút.” Đúng lúc này, bên giường bệnh vang lên một giọng nói Những người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng trước giường bệnh tách ra hai bên, lúc này Trương Thác có thể nhìn thấy người đang nói chuyện. Đây là một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đèn, trên ngón tay cái bên tay trái ông ta đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, sắc mặt hồng hào.
Người đàn ông trung niên đó vừa mở miệng, cục trưởng Phạm ngay lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt vô cùng cung kính nói: “Anh Triệu.”
Ông Triệu vốn đang ngồi trên giường bệnh, lúc này mới đứng dậy đi về phía Trương Thác: “Tiểu thần y, mặc dù Triệu mỗ tôi không biết về y thuật, nhưng tôi cũng hiểu đạo lý “Lương y như từ mẫu”. Bây giờ bệnh nhân đang nằm trước mặt cậu, cậu có thể chữa, tại sao lại không chữa?”
“Ha.” Trương Thác cười nhẹ: “Có người nói tôi không chữa được.”
Ông Triệu khẽ cười: “Hóa ra tiểu thần y đang giận lẫy, vậy thế này, tôi sẽ gọi người sáng nay vô lễ với cậu tới xin lỗi cậu, cậu thấy sao?”
Ông Triệu nói xong quay lại nhìn người phụ nữ trung niên.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên có chút khó chịu: “Anh hai, tại sao phải xin lỗi cậu ta, trên đời này còn nhiều người có năng lực như vậy.”
“Có rất nhiều người tài giỏi, nhưng cô nghĩ, em ba còn có thể chịu được bao lâu?” Ông Triệu ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc bích trên tay: “Xin lỗi đi.”
“Em..” Người phụ nữ trung niên trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh.
“Mau, xin lỗi.” Ông Triệu lại nói.
“Anh hai, em …” Người phụ nữ trung niên thật sự là không muốn, mới lúc sáng nói những lời đó, bây giờ phải xin lỗi một tên hậu bối trước mặt nhiều người như vậy thật đáng xấu hồ!
“Xin lỗi!” Ông Triệu vốn vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên hét lên một tiếng.
Lời nói này khiến người phụ nữ trung niên kia run bần bật, không dám nói thêm lời nào nữa. Bà ta đi tới trước mặt Trương Thác, lí nhí nói: “Xin lỗi.”
“Cái quái gì vậy?” Trương Thác dùng ngón út tay phải ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ráy tai nhiều quá, tôi không nghe thấy.”
Ông Triệu đang đứng bên cạnh, giọng nói đã bình tĩnh trở lại: “Nói to lên.”
“Thực xin lỗi!” Người phụ nữ trung niên hét lên ba chữ này, vẻ mặt đầy xấu hỏ.
“Bà xin lỗi ai vậy? Xin lỗi cái gì?” Trương Thác chọc tức.
Người phụ nữ trung niên cau mày: “Mày đừng có quá đáng.”
*Ò.” Trương Thác gật gật đầu, xoay người rời đi.
Ông Triệu lại nói: “Thật lòng một chút.
Người phụ nữ trung niên vô thức liếc nhìn xung quanh rồi hít một hơi thật sâu: “Tiểu thần y, thật sự xin lỗi cậu, lúc sáng là do tôi hồ đồ, tôi không nên nói cậu như vậy.”
*Ò, cái này không tệ.” Trương Thác hài lòng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên nói xong liên hòa vào đám đông, cách xin lỗi này khiến bà ta cảm thấy rất mất mặt.
Ông Triệu tiến lên vài bước: “Tiểu thần y, lần này cậu hài lòng rồi chứ, có thể ra tay cứu giúp em trai tôi chưa?”
“Vẫn còn chút khó khăn.” Trương Thác cau mày: “Ông Triệu có phải không, ông cũng biết đấy, tôi là người không có chứng chỉ hành nghề, bây giờ cục trưởng Phạm lại ở đây. Tôi hành nghề trước mặt ông ấy có vẻ không hợp quy tắc cho lắm.”
Ông Triệu nhìn cục trưởng Phạm.
Cục trưởng Phạm vội vàng xua tay: “Quy tắc hay không không quan trọng, cậu cứ yên tâm mà cứu người đi.”
“Được.” Trương Thác bước đến bên giường nhìn người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, hiện tại ông ta đã hoàn toàn hôn mê, trên mặt còn mang theo mặt nạ dưỡng khí.
Trương Thác thở dài, lắc đầu, bước sang một bên.
Hành động của Trương Thác khiến tâm trạng của ông Triệu chùng xuống, vội vàng hỏi: “Tiểu thần y, tình hình hiện tại của em trai tôi thế nào rồi?
Về tình hình của bệnh nhân, bệnh viện đã đưa ra thông báo rằng chất độc đang lan rộng trong cơ thể và có thể sẽ phát tác bất cứ lúc nào nên ông Triệu và những người khác rất lo lắng.
Trương Thác cười: “Tình trạng của ông ta khá tốt, chỉ cần giải độc là có thể tỉnh lại.”
Nghe Trương Thác nói, trên mặt ông Triệu lộ rõ vẻ vui mừng: “Vậy mời tiểu thần y cứu giúp.”
“Cứu người? Ai nói tôi sẽ khám bệnh cho ông ấy?” Vẻ mặt Trương Thác có chút nghỉ hoặc.
Lời nói của Trương Thác khiến sắc mặt của ông Triệu hoàn toàn tối sầm lại.
Người phụ nữ trung niên vừa nói lời xin lỗi với Trương Thác xong liền chửi bới ngay lập tức: “Thằng kia, mày đang đùa tao đấy à?”
Trương Thác cười nhìn người phụ nữ trung niên, sau đó hỏi ngược lại: “Biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Mày!” Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào Trương Thác, những người đàn ông to lớn mặc vest lúc này cũng vây lấy Trương Thác.
Nhìn bọn họ sát khí đằng đằng như vậy, vẻ mặt của Trương Thác rất thoải mái.
Sắc mặt ông Triệu liên tục thay đổi, ông liền phát tay ra hiệu tất cả bọn họ đều rút lui.
“Vị tiểu thần y này, xem ra tôi vẫn còn coi nhẹ hiểu lầm giữa cậu và em dâu tôi. Nói thật thì Triệu mỗ tôi là một thương nhân. Tôi tin rằng trên thế gian này không có kẻ thù vĩnh viễn, hai bên đối đầu chỉ là lợi ích chưa có sự thống nhất mà thôi. Như thế này, cậu ra tay cứu giúp em trai tôi, chúng tôi báo đáp cậu một khoản tương đương, cậu thấy thế nào?”
Ông Triệu giơ một ngón tay ra.
“Chỉ cần cậu có thể cứu được em trai của tôi, tôi sẽ đưa cậu 3,5 tỷ.”
Ông Triệu vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên là người đầu tiên tỏ ý không cam tâm tình nguyện gì, “Anh hai, anh nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của tên nhóc kia, quần áo cộng lại chưa đến 3,5 triệu, nó làm sao đáng giá 3,5 tỷ, đưa nó 35 triệu là hời cho nó lắm rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!