Chương 384:
Người phụ nữ trung niên không để ý tới Trương Thác, mà nhìn chủ nhiệm Mã chất vấn: “Bệnh viện của ông có quy định hay không vậy? Chỉ cần điều trị bệnh. Có những chuyện mà những người như các người lại có thể được biết sao?”
“Chuyện này …” Trên mặt chủ nhiệm Mã lộ rõ vẻ bị làm khó, bác sĩ khi trị bệnh thật ra là phải nghiên cứu hết tất cả những tài liệu từ nghe hỏi và quan sát, trong đó thăm hỏi tình hình cũng là một mắt xích rất quan trọng, nhưng hiện tại đối phương lại không chịu nói ra tình hình cụ thể trúng độc như thế nào, đúng là khiến mọi người không biết nên bắt đầu xử lí như thế nào.
“Nếu không muốn nói, tôi không thể chữa khỏi bệnh này.”
Trương Thác đặt kim bạc xuống, “Chủ nhiệm Mã, tha thứ cho tôi bất tài vô dụng.”
“Chuyện này…” Chủ nhiệm Mã không thể không biết được Trương Thác vốn dĩ không cố gắng hết sức, và quay sang nói với người phụ nữ trung niên: “Thưa bà, xin bà hãy nói cho anh tiểu sư phụ này biết chồng bà bị đầu độc như thế nào, anh ấy qủa thật là một bác sĩ thiên tài!”
“Anh ta? Bác sĩ thiên tài?” Người phụ nữ trung niên liếc nhìn Trương Thác với vẻ mặt khinh thường, nhìn từ hướng nào bà ấy cũng không thấy được Trương Thác là một bác sĩ thiên tài, không quên dằn mặt vài câu: “Không trị được thì bảo không trị được, đừng có diễn bộ dạng đó với tôi, loại người này nhìn đã thấy khó chịu”
“Sao cũng được.” Trương Thác thờ ơ cười trừ, “Chủ nhiệm Mã, hôm nay tôi đến là để bàn về việc đào tạo, ông xem trong tuần này chọn một thời gian cụ thể rồi thông báo cho tôi.”
Trương Thác nói xong, quay đầu rồi đi.
Trương Thác chưa đi được máy bước thì một vị y tá đầy cửa phòng bệnh.
Vẻ mặt y tá đầy vẻ hoảng sợ: “Viện trưởng, lại xuất hiện một bệnh nhân tình trạng giống y như người hôm qua.”
Khi y tá nói xong, vẻ mặt hội trưởng Mã với người phụ nữ trung niên đều thay đồi.
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu lấy chúng tôi, xin cứu lấy bố tôi.” Ngoài phòng bệnh vang lên một giọng khóc lóc.
Ngay sau đó, lại thấy một cô gái rất xinh đẹp khoảng mười bảy, mười tám tuổi chạy vào phòng bệnh, liên tục khóc lóc.
nhìn rất đau lòng.
“Ò, ông già nhà cô vẫn chưa chết sao? Thật là phúc lớn mạng lớn!” Trong phòng bệnh, người phụ nữ trung niên đó cười lên.
“Là bài” Cô gái vừa nhìn người phụ nữ, ánh mắt liền tỏ ra rất căm hận: “Chính là bà đã hại bó tôi, may mà chúng tôi đã giúp hai người, hai người lại lầy ân báo oán!”
Trương Thác nhìn thấy ở ngoài phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế lăn, cũng toàn thân run rấy, hai mắt đỏ ngầu, hơi thở yếu ớt, triệu chứng giống hệt với người nằm trên giường.
Trương Thác quan sát thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn, trên gan bàn tay dày đặc những vét chai, đây tuyệt đối không phải do công việc đồng áng, hơn nữa lại to hơn người bình thường, ông ta là một nhà tu hành.
Trương Thác đi lên phía trước, nắm cổ tay của người đàn ông ngồi xe lăn, mạch đang tăng lên: “Tim đập rất nhanh, ông không chỉ trúng độc mà còn bị thương?”
Người đàn ông yếu ớt gật đầu.
“Chính là hai bọn họ, hai bọn họ đánh bó tôi bị thương!”