Chương 2321:
“Kỳ quái” Trương Thác trầm ngâm một phen, sau đó nhìn về phía Triệu Chính Khải: “Anh có từng nghe nói đến Tà Thần gì không?”
“Không có” Triệu Chính Khải lắc đầu.
Trương Thác cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ có ai trong núi giả thần giả quỷ thôi, nếu chuyện kỳ lạ Cổ Thần trên núi là do người ta làm ra, thì chỉ cần bắt được người giấu mặt ở phía sau, thì tất cả vấn đề đã có thể giải quyết một cách dễ dàng rồi”
“Cứ vậy đi” Triệu Chính Khải đứng dậy: “Những ngày này.
thật khiến người ta không thể bớt lo mà, vốn dĩ một lão quái vật xuất hiện đã đủ quỷ dị rồi, bây giờ lại xuất hiện một cái Tà Thần, được được, đều dọn dẹp đi, chuẩn bị làm việc”
Triệu Chính Khải võ võ tay, một đám thành viên Cửu Cục thu hồi ánh mắt khiếp sợ, bắt đâu chuẩn bị trang bị, bọn họ không thể nào hiểu rõ một công chúa Anna vẫn luôn không hé một lời tại sao khi người này xuất hiện lại nói chuyện thế? Hơn nữa giọng điệu người này nói chuyện với công chúa Anna lại giống như cực kỳ không khách khí nữa!
“Mấy người tính tới núi cổ thần à? Tôi cũng đi nữa” Anna nghe được Trương Thác nói vậy, vội vàng đứng lên.
“Cô không được đi.” Trương Thác nhăn mày lại: “Cô đi đến đó không phải gây thêm phiền phức cho chúng tôi à? Cô về nhà đi”
“Tôi không quay về nhà đâu” Anna lắc đầu, tính cách nóng nảy trời sinh.
“Không quay về nhà?” Lông mày Trương Thác khẽ nhếch: “Cô thử nói một câu cô không trở về nhà cô cho tôi nghe thử xem?”
Anna giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Tôi không quay về nhà, tôi muốn đi cùng anh”
Trương Thác cười một cái và hỏi: “Tôi nói rồi cô đi chỉ là thêm trói buộc, cô nói cho tôi biết tại sao tôi phải đem một thứ trói buộc mình theo?”
Triệu Chính Khải ở một bên nhìn đấm ngực dừng chân, đây chính là công chúa Anna đó, không biết có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới ái mộ công chúa, nhưng cố tình thăng nhóc này lại hận không thể lập tức ép buộc công chúa nhà người ta rời đi! Quả nhiên, phụ nữ đều thích loại người tệ bạc này!
Vẻ mặt công chúa Anna sợ hãi, nhưng trong miệng vẫn nói như cũ: “Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi muốn đi, tôi không quay về nhà”