Chương 2243:
Trương Thác thở một hơi sau đó cả người tràn đầy sức sống dùng tốc độ nhanh nhất của mình phóng qua khỏi bức tường sắt kia.
Ngay khi Trương Thác gần tiến đến bức tường kia thì ngay lập tức tất cả các súng máy chăng chịt ở trên bức tường đó đều chữa thẳng vào Trương Thác.
Người đứng trên bức tường dường như đã quen với tình cảnh như vậy từ lâu, chỉ liếc nhìn Trương Thác một cái, sau đó cũng không có nhìn nhiều.
Trương Thác đột nhiên chú ý thấy ở thi thể chính giữa của chân bức tường có không ít thi thể, tất cả đều là của con người, tất cả những người vô tình phát hiện ra bí mật của thế giới nhỏ đều đã chết tại đây.
Những cái súng máy kia hướng về chỗ của Trương Thác cũng không phải là bắn ra một loạt đạn, mà là có một phần tiếp theo của một loại năng lượng nào đó, Trương Thác có thể nhìn thấy rõ ràng ở sâu bên trong nòng súng tối om kia đang hội tụ lại một loại năng lượng nào đó, khiến cho trong lòng của Trương Thác cũng bắt đầu kiêng kị”
Trước khi Trương Thác đi đến bức tường bằng thép này thì tất cả nòng súng đều ngay ngắn hướng phát ra một uy thế, một đường lại một đường ánh sáng từ trong chính giữa nòng súng bộc phát ra, sau đó ngưng tụ lại thành một điểm, phóng thẳng đến chỗ của Trương Thác.
Những chùm tia sáng này sau khi ngưng tụ lại thì mang lực sát thương vô cùng đáng sợ, có thể giết đi cả cao thủ ở cung thần cảnh một cách nhẹ nhàng nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người và yêu thú chết ở đây như vậy.
Trong nháy mắt chùm tia sáng bộc phát, hoa sen ở trên đỉnh đầu của Trương Thác lập tức hiện lên xoáy tròn trên không trung, màu tím ở trên hoa sen đổ xuống, hình thành một lớp lá chắn bảo vệ cho Trương Thác.
Trong khoảnh khắc khi lớp lá chắn tiếp xúc với chùm tia sáng thì không phát ra bất luận một tiếng nổ vang nào, nhưng mà lớp lá chắn đang bảo vệ Trương Thác lại giống như là bị một chiếc xe tải lớn chạy như bay tông vào, tuy nhìn bên ngoài thì người không rớt ra ngoài nhưng mà những chỗ cơ thể bị trúng đòn tấn công thì cũng không ít, vào lúc này anh có cảm giác như toàn bộ xương cốt của mình đều bị đứt gãy.
Một bóng hình trèo lên đỉnh núi nhìn vào bóng lưng của Trương Thác, anh ta duỗi ra một bàn tay, mở ra năm ngón tay sau đó suy nghĩ rồi lại khép bốn ngón tay lại, chỉ để lại một ngón trỏ, trong miệng thì thào nói: “Nói như vậy, có lẽ cũng sẽ không bị những lão già kia nhận ra, haiz, thật sự là phiền toái mà, không có thực lực mạnh đúng là sẽ bị kiềm chế khắp nơi,à”
Bóng người kia thì thào xong thì duỗi ra ngón trỏ xông đến chỗ của Trương Thác, trong miệng nói nhỏ: “Phá!”
Lớp lá chắn màu tím bảo vệ xung quanh thân thể của Trương Thác đột nhiên vỡ vụn dưới một tiếng này của bóng người.