“Sư phụ, xảy ra chuyện rồi” Thời Minh Huy lấy mũ rộng vành xuống, trên mặt anh ta có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, vết thương này hiển nhiên là vừa mới bị, còn có máu tươi đang chảy ra: “Kho lúa của chúng ta bị người ta phá hủy!”
“Kho lúa bị hủy!” Sở Trang Nguyên thay đổi sắc mặt: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
“Gặp người không quen!” Trên mặt Thời Minh Huy tràn đầy phẫn hận, lắc đầu nói: “Sư phụ, tên Trương Ức Thùy kia là người của nhà họ Đông Phương sai tới tiếp cận chúng ta! Anh †a liên hợp với người của nhà họ Đông Phương, phá hủy kho lúa! Nếu không phải con và tiểu sư muội đã nhận ra có điều gì bất thường, chỉ sợ khó mà trở về được!”
Trong mắt Sở Đồng Ngọc cũng rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
“Sao có thể! Anh ta là người của nhà họ Đông Phương!” Sở Trang Nguyên kinh hãi, sau đó nhìn về phía Toàn Cảnh Thiên.
Hai người Sở Đồng Ngọc và Thời Minh Huy cũng dùng ánh mắt mịt mờ nhìn sang Toàn Cảnh Thiên, mọi người đều biết, Toàn Cảnh Thiên và Trương Thác đi cùng nhau.
Chẳng qua, Toàn Cảnh Thiên cũng không có phản ứng gì như bọn họ nghĩ, anh ta vẫn đứng chỗ đó, thỉnh thoảng cầm một cái bánh bao từ ống tay áo của mình ra rồi nhét vào miệng, giống như chuyện của Trương Ức Thùy mà bọn họ nói không hề liên quan gì đến anh ta.
Sắc mặt Sở Trang Nguyên rất khó coi.
Thời Minh Huy tiến lên một bước: “Toàn sư đệ, cậu và Trương Ức Thùy này quen biết nhau bao lâu rồi?”
Trong miệng Toàn Cảnh Thiên còn đút bánh bao, liên tục nói lầm bầm: “Cũng đã mấy ngày rồi, anh ta bao tôi ăn cơm vài ngày liền”
Sở Trang Nguyên nghe xong lời này, nhẹ nhàng thở ra, nếu chỉ mới quen biết mấy ngày, vậy thì chắc hẳn Toàn Cảnh Thiên và Trương Ức Thùy kia không phải đồng bọn, Toàn Cảnh Thiên có tư chất đỉnh cấp, hiện tại đã được Sở Trang Nguyên xem như bảo mà đối đãi, ông ta cũng không muốn để cho bảo bối này vướng mắc gì.
“Sư phụ, bên chúng ta cũng không thể chờ đợi mỏi mòn được, Trương Ức Thùy đó biết chúng ta đang ở đâu, e rằng người của nhà họ Đông Phương chẳng mấy chốc sẽ tìm tới!”
Thời Minh Huy lo lắng mở lời, anh ta nghĩ rất rõ ràng, hôm nay mình bán đứng Trương Ức Thùy, Trương Ức Thùy chắc chắn sẽ ghi hận mình, nói ra nơi ẩn thân, nếu như đổi thành mình bị bán, mình nhất định sẽ làm thế.
Sở Trang Nguyên khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Thông báo với mọi người đi, bảo tất cả mọi người lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta dời đi từ đường ngầm!”
Mấy người Sở Trang Nguyên ở chỗ này, tất nhiên sẽ để lại đường lui cho mình.
Trong thành Đông Phương, trong một khách sạn.
Trên bàn trước mặt hai người Trương Thác và Thôi Lập bày đầy rượu ngon thức ăn ngon.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!