Chương 2018:
“Sao có thể!” Lão tổ nhà họ Tân nhìn chằm chằm ông lão tiều tụy kia: “Ông ta làm sao còn sống!”
“Các vị, nhìn thấy dáng vẻ này của các người thì xem ra là một chút cũng không vui khi nhìn thấy một người bạn cũ như tôi” Giọng nói của Mộc Hanh nghe có vẻ rất trầm thấp, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng chói tai: “Ba mươi bốn năm trước, các người đẩy tôi vào vực sâu, mười sáu loại kịch độc ở trong cơ thể không có lúc nào là không tra tấn tôi.
Cung may là tôi có thể sống sót, mười sáu loại kịch độc kia lại trùng hợp làm cho tôi có được thể chất của Ngũ Độc Thiềm Vương, nói cho cùng thì còn phải cảm ơn các người bạn cũ đã tra tấn tôi như vậy”
Tây Ngộ đang bay giữa không trung quát lên một tiếng lớn: “Mộc HanhI”
Với một tiếng hét dữ dội này, một tia chớp lại xuất hiện ở giữa không trung.
Tân Phúc nhìn về phía không trung, mở miệng nói: “Nhìn dáng vẻ này thì trong chúng ta, ông bạn già Đông Phương là có tu vi hùng hậu nhất, đã có thể phát động được hiện tượng kỳ lạ của trời đất”
Đông Phương Tây Ngộ nhìn chằm chằm Mộc Hanh ở phía dưới: “Ba mươi bốn năm trước, ông vì luyện tà công mà giết sáu mươi bảy hộ trong một thôn, giết tổng cộng hai trăm tám mươi ba người, chó gà cũng không tha. Ông đã gây ra nghiệp, cho dù tra tấn ông cả đời thì cũng không thể bù đắp nổi!”
“Ha hả” Tiếng cười của Mộc Hanh vô cùng khó nghe: “Các người bạn cũ, các người vẫn thích dùng cái loại gọi là đạo nghĩa này để khiển trách Mộc Hanh tôi. Tu sĩ bọn tôi vốn chính là đấu với trời, đấu với mình, bên dưới Ngự Khí thì đều là những con kiến, tôi vì để thân thể mạnh mẽ, giết chết mấy con kiến thì đã làm sao? Trên đời này ít có thiên tài địa bảo, nhưng mà sinh linh thì chiếm đa số, giết không hết, dùng cũng không xong”
“Thật là một lời nói bậy!” Đông Phương Tây Ngộ hét lên một tiếng lớn.
“Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy rất có lý” Khi Đột Khổng Lồ mở miệng.
“Thật hay cho câu sinh linh chiếm đa số, giết không hết, dùng cũng không xong” Trương Thác đang ngồi xếp bằng ở boong tàu đột nhiên mở mắt, anh chậm rãi đứng dậy, đi đến đầu thuyền, nhìn về phía đối diện: “Này Báo Săn, người của các anh đã đến đông đủ rồi phải không?”
Lời này của Trương Thác vừa nói ra thì cô gái xinh đẹp ở bên cạnh Khỉ Đột Khổng Lồ trong nháy mắt đã biến mất không nhìn thấy bóng dáng.
Trên mặt biển, lập tức có một cơn gió dữ dội gào thét, mây đen cưồn cuộn, vầng trăng vốn đang đã bị che khuất lại bị chặn thêm bởi một tầng mây dày khác, trời đất lại thêm một mảng tối tăm.
Bóng người có làn da trắng bệch lẻn vào trong nước, một đợt sóng gió ập đến chiếc du thuyền Trương Thác đang đứng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!