Chương 2017:
“Ha ha ha!” Tiếng cười to vang lên cùng tia chớp, mượn ánh sáng từ tia chớp, có thể nhìn thấy một bóng người đến từ phía chân trời: “Các người bạn Phản Tổ Minh, nói chuyện thật là thú vị, ức hiếp một đứa trẻ sao? Năm đó khi ông đây giết Phản Tổ Minh của các người thì các người vẫn còn được nuôi dưỡng ở trong bụng mẹ đó, ha ha hai”
Đông Phương Tây Ngộ, người vốn dĩ đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện.
“Phản Tổ Minh luôn thích làm những chuyện kì quái. Các người vốn dĩ là các nhà luyện khí, thứ nên theo đuổi chính là †âm tư của chính mình, nhưng lại không có định lực, muốn mượn ngoại lực của Phản Tổ Minh để thay đổi gien của mình, trở thành những bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, quả thật khiến tôi có chút ghê tởm” Lão tổ của nhà họ Tiết cũng đã xuất hiện, dừng trên chiếc du thuyền của Trương Thác, khoanh tay đứng ở phía sau Trương Thác, nhìn xa về phía đối diện.
“Luyện khí là một đạo để đấu với trời, cũng là để đấu với chính bản thân của mình. Nhưng khi các người đấu với bản thân thì lại chủ động từ bỏ, lựa chọn từ bỏ tiềm năng của mình. Sau đó đi chọn cái gọi là tiến hóa, thành tựu cả đời này coi như là có hạn” Lão tổ của nhà họ Tân xuất hiện, giọng nói mang theo sự tiếc hận.
Sau khi lão tổ nhà họ Tân xuất hiện thì có mấy bóng người lần lượt xuất hiện, đều là người phía sau trong quá khứ của Lục Giả Hành.
“Trong trận chiến này, Sài Vạn Hoành tôi đại diện cho Hội Thần Ẩn, cũng đại diện cho chính tôi, giết Phản Tổ Minh các người!” Sài Vạn Hoành xuất hiện, toàn thân khoát một chiếc áo choàng màu đỏ, có thêu hình mặt trời màu vàng.
“Ha hả, Sài giáo chủ, oai phong của ông thật lớn” Một người giống như một tòa tháp xuất hiện, ông ta từ trên không trung bay xuống, đáp ở đối diện boong tàu của du thuyền.
Trong nháy mắt khi ông ta đáp xuống, toàn bộ du thuyền liền nghiêng về một phía. Thân hình như tháp sắt cao ít nhất là hai mét rưỡi, giống như một người khổng lồ.
Người tháp sắt khổng lồ này đứng vững vàng trên boong †àu, mặc cho chiếc du thuyền nghiêng ngả, ông ta vẫn không hề nhúc nhích: “Sài đại chủ giáo bày ra sự oai phong ở trước mặt những tiểu bối thế hệ sau của cảnh giới Ngưng Khí làm gì, chi bằng chơi cùng tôi có được không?”
Sài Vạn Hoành nhìn thấy người này xuất hiện, đôi mắt hơi nheo lại: “Khi Đột Khổng Lồ, có vẻ như vết thương của ông đã tốt hơn”