Chương 1994:
Khí nhận cắm vào ngực phải của Trương Thác, ánh mắt cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này toát ra vui mừng. Nhưng cảm xúc này chỉ thoát lướt qua, hắn mở to mắt, khó tin nhìn trước mặt mình, có một chiếc đuôi linh hoạt lúc ẩn lúc hiện trước ngực mình, mà chiếc đuôi đó vươn ra từ một lỗ thủng nằm ngay trên lồng ngực của mình. Máu tươi tuôn trào từ trên ngực của cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này, hắn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đảo loạn trong cơ thể mình. Vết thương nặng này khiến khí nhận trong tay hắn tan biến.
Trương Thác vẫn nằm yên trên mặt đất, hờ hững nhìn cao thủ Ngưng Khí Cảnh này.
“Mày… sao mày lại…” Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này ôm ngực, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng.
“Thủ đoạn của Biến Hóa Cảnh đôi lúc sẽ phát huy tác dụng thần kỳ đấy” Trương Thác ho ra một ngụm máu tươi, hé miệng kế nói: “Phá!”
Sau khi Trương Thác vừa dứt lời, một con linh xà thân thể mờ ảo chui ra từ lỗ thủng trước ngực cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ. Vừa rồi Trương Thác đã cố ý để lộ sơ hở để đối phương đâm vào ngực mình, đồng thời Trương Thác cũng sử dụng thủ đoạn của Biến Hóa Cảnh ngưng tụ ra một con linh xà. Lực sát thương của con linh xà này không mạnh như lưỡi dao trong tay đối phương, thậm chí chỉ mới đụng vào lưỡi dao của đối phương thì sẽ lập tức tan biến. Nhưng nó có thể cắn rách làn da đối phương, chui vào trong thân thể, gây ra lực sát thương lớn hơn!
Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ trợn tròn mắt, tràn đầy không cam lòng. Hắn lảo đảo lùi về sau một bước, sau đó gục ngã về phía trước, nằm im không nhúc nhích, máu tươi dần dần chảy ra từ dưới thân của hắn, mùi máu nồng nặc lan tràn trong không khí.
Thế là trận chiến hôm nay đã kết thúc triệt để.
Trương Thác còn nằm ở đó, nhìn ánh trăng treo trên chân trời thở dài.
Trăng lặn mặt trời lên, một ngày mới lại đến. Trên lôi đài đại chiến tối qua ở đảo Bồng Lai có mười mấy thi thể, máu tươi chảy khắp nơi, khô quắt hằn trên núi đá.