Chương 1918:
Sau khi trở về, Trương Thác liền phụ trách chữa trị cho Hạ Hầu Nguyệt.
“Người của gia tộc Middlieton hạ độc cho cô ấy, nhưng đa phần đã được loại bỏ hết rồi, còn thừa lại chút ít không đáng lo ngại, một khoảng thời gian sau sẽ tự động biến mất”
Nghe vậy, Vị Lai thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì em yên tâm hơn rồi. Để em đi xem thử”
Vị Lai vừa cất bước thì đã bị Pease ngăn cản. Pease cười tủm tỉm nói: “Cô Khương, cho cậu nhóc Bạch Trình kia chút không gian riêng tư đi”
Nghe vậy, Vị Lai lè lưỡi. Vừa rồi cô hơi sốt ruột, nghe Pease nhắc nhở mới nhớ ra.
Mọi người ở trong phòng bệnh chờ hơn mười phút thì thấy Bạch Trình ỉu xìu trở về cá chắc chắn cậu ta bị mắng” liizach nhỏ giọng nói.
“Không chừng còn ăn bạt tai” Alex nói tiếp.
Nguyệt Thần lắc đầu: “Tôi nghĩ không chỉ có thế đâu”
Trương Thác nở nụ cười: “Sao vậy? Tỏ tình thất bại à?”
Bạch Trình thở dài: “Nguyệt không để ý tới tôi”
“Vô nghĩa, trước kia anh cố ý chọc giận khiến Nguyệt bỏ đi xứ người, nếu là tôi thì tôi cũng không quan tâm anh đâu” Vị Lai trợn trắng mắt.
Trương Thác lắc đầu, võ vai Bạch Trình: “Cậu chờ chút, để tôi đi tán gẫu với Nguyệt.”
Trương Thác rời khỏi phòng bệnh, mở cửa phòng bên cạnh, lập tức thấy Hạ Hầu Nguyệt đang ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn.
“Nguyệt, đã lâu không gặp” Trương Thác mỉm cười với Hạ Hầu Nguyệt.
Nghe thấy giọng của Trương Thác, Hạ Hầu Nguyệt lập tức lộ vẻ ngượng nghịu, há miệng nói: “Lão đạ “Ha ha” Trương Thác cười, ngồi vào bên giường bệnh của Hạ Hầu Nguyệt: “Không nhờ đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn còn nhận tôi là lão đại. Sao rồi? Thấy khá hơn chưa?”
“Vâng” Hạ Hầu Nguyệt gật đầu: “Chẳng qua vẫn thấy hơi chóng mặt, còn tay chân đã khôi phục hơn nhiều.”