Chương 177 Nam Thiên
Vào lúc Trương Thác đang nghi ngờ, anh nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi ra từ trong thang máy. Bất cứ khi nào cô xuất hiện cũng đều rực rỡ chói mắt như thế, vào khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Trương Thác vô thức nở nụ cười.
cùng lúc đó, chàng trai ngồi trên sofa nghỉ ngơi cũng đứng dậy, sửa sang lại cúc áo âu phục rồi đi tới chỗ Lâm Ngữ Lam.
“Ngữ Lam, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như thế” Giọng nói của chàng trai rất lớn, mang theo sự gợi cảm, khiến người ta nghe vào cảm thấy rất thoải mái.
“Nam Thiên, sao anh lại tới đây?” Lâm Ngữ Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Được nghỉ phép, hôm nay vừa trở về đã muốn đi gặp em” Trong giọng nói của Nam Thiên không hề che giấu sự mến mộ.
phía sau Nam Thiên còn có một chàng trai đi theo, tuổi không khác Nam Thiên là mấy, tầm hơn hai mươi, anh ta lớn tiếng nói: “Cô Lâm, từ sau khi chị tới thăm đội, ngày nào Đội trưởng Nam của chúng em cũng nhớ chị, em lén lút nhìn thấy Đội trưởng Nam không ngừng nhìn ảnh của chị cười ngốc nghếch rất nhiều lần. Theo em thấy, chị mau xác định quan hệ với Đội trưởng Nam, làm chị dâu của tụi em đi, cũng tránh cho Đội trưởng Nam ngày ngày không ăn không uống”
“Tiểu Trần, nói cái gì đó!” Nam Thiên trách móc nhìn thoáng qua chàng trai sau lưng.
Chàng trai bị gọi là Tiểu Trần vội vàng che miệng, trong mắt lộ nét cười.
Nam Thiên lại nhìn Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam, nếu không có chuyện gì buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, lần trước nghe nói Milan cũng về nước rồi, đã lâu chúng ta không gặp mặt nhau”
“Xin lỗi, đêm nay không có thời gian” Một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời Nam Thiên, Trương Thác đi tới, vẻ mặt u ám: “Tối nay chúng tôi có việc”
“Anh là?” Nam Thiên nghi ngờ hỏi Trương Thác.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Trương Thác, chồng của Ngữ Lam” Trương Thác đi đến bên cạnh Lâm Ngữ Lam, cố ý tuyên bố: “Đã đăng ký kết hôn rồi”
Khuôn mặt đẹp trai của Nam Thiên hơi cứng đờ, khó tin nhìn Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam, em kết hôn rồi?”
Lâm Ngữ Lam xấu hổ gật đầu: “Kết hôn rồi, nhưng chưa thông báo với ai cả”
“Cô Lâm, sao chị lại kết hôn chứ?” Tiểu Trần tỏ vẻ tức giận, phẫn nộ nhìn về phía Trương Thác: “Sao người này có thể bằng Đội trưởng Nam của chúng em được?”
Bây giờ, Nam Thiên mặc một bộ âu phục vừa người, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, đồng hồ Rolex trên tay đại biểu cho xuất thân xa xỉ của anh ta, đứng ở đó rực rỡ giống như một người mẫu đi show vậy.
Lại nhìn Trương Thác, âu phục trên người cũng tuỳ tiện mua, vừa mới phẫu thuật xong, cả đầu đầy mồ hôi, tóc cũng dính lại với nhau, có vẻ hơi lôi thôi, trong tay xách theo rau thơm và gà, nhìn qua cực kỳ giống người đàn ông của gia đình.
Chênh lệch hình tượng của hai người có thể nói là một trời một vực.
Nghe thấy lời của Tiểu Trần, Trương Thác lập tức thấy không vui, anh ngẩng đầu: “Nhóc con, cậu nói chuyện chú ý một chút, nếu không đừng trách tôi đánh cậu!”
“Đánh tôi?” Tiểu Trần cười khinh bỉ, vặn nắm đấm: “Được, anh tới thử đi, xem cuối cùng là ai đánh ai!”
“Tiểu Trần, được rồi!” Nam Thiên không vui quay đầu trừng Tiểu Trần, sau đó duỗi tay với Trương Thác: “Anh Trương, rất hân hạnh được gặp anh, tôi là Nam Thiên, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với Ngữ Lam, cũng xem như thanh mai trúc mã”
“ồ” Trương Thác trợn ngược mắt, không để ý tới bàn tay duỗi ra của Nam Thiên: “Xin lỗi Nam gì đó nhé, tay tôi còn đang xách đồ ăn”
“Trương Thác.” Lâm Ngữ Lam trách móc nhìn tháng qua Trương Thác, sau đó cười xin lỗi với Nam Thiên: “Xin lỗi, tính cách của anh ấy luôn như thế, hay nói chuyện không đâu, anh đừng trách”
“Không sao” Nam Thiên không thèm để ý rụt tay về: “Anh Trương thể này là người thẳng thắn, hôm nay cũng đúng lúc, hay là anh mời khách, cùng nhau ăn một bữa cơm”
Lâm Ngữ Lam cười nói: “Vẫn nên để tôi mời khách đi, ngày đầu tiên anh trở về, coi như tẩy trần cho anh”
“Đừng, hôm nay không có thời gian đi ăn cơm” Trương Thác lại cất tiếng.
Tiểu Trần đứng phía sau Nam Thiên lại không nhịn được lên tiếng: “Tôi nói nè họ Trương kia, anh đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nhé, Đội trưởng Nam của tôi kêu anh đi theo là vì nể mặt cô Lâm, anh đừng có được nước lấn tới!” “Nói không có thời gian là không có thời gian, muốn hẹn thì hẹn vợ cậu đi, cút!” Trương Thác mất kiên nhẫn phất tay. “Anh!” Trên mặt Tiểu Trần lộ vẻ tức giận, vừa muốn cãi lại đã bị Nam Thiên cắt ngang.
Nam Thiên cười mỉm: “Anh Trương, làm đàn ông không thể quá nhỏ mọn, tôi và Ngữ Lam là bạn bè nhiều năm như vậy, lại đã lâu không gặp, ăn một bữa cơm mà thôi, đừng nói anh không yên tâm với Ngữ Lam nhé?”
“Đội trưởng Nam, không phải tên này không yên tâm với cô Lâm, mà là không tin tưởng bản thân mình thì có. Anh xem anh ta như thế, mặc quần áo rẻ tiền, tóc rối như ổ gà, lôi tha lôi thôi, thứ gì vậy, phi!” Tiểu Trần khinh thường ra mặt. “
“Nam Thiên, hôm nay chúng tôi thật sự có việc, không bằng hẹn hôm khác nhé” Lâm Ngữ Lam đột nhiên nói.
“Được, vậy hôm khác” Nam Thiên thấy Lâm Ngữ Lam đã nói thế cũng không kiên trì tiếp nữa: “Khoảng thời gian này anh đều ở Ngân Châu, có thể liên lạc bất cứ lúc nào”
“Được.” Lâm Ngữ Lam gật đầu.
“Vậy tụi anh đi trước, hôm khác gặp nhé Ngữ Lam” Nam Thiên vẫy tay với Lâm Ngữ Lam, sửa sang lại quần áo, bước nhanh ra khỏi cửa lớn của Lâm Thị.
Tiểu Trần trừng Trương Thác một cái, làm động tác cắt cổ với anh, sau đó chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Nam Thiên.
Đợi Nam Thiên và Tiểu Trần rời khỏi cửa, Lâm Ngữ Lam nhíu mày nhìn Trương Thác: “Có phải anh hơi quá đáng không, tôi và Nam Thiên chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có gì ghê gớm đúng không?”
“Là thật sự không có thời gian, em mau về nhà hầm canh với anh, sau đó đi thăm Milan” Trương Thác cũng đi nhanh ra khỏi cửa lớn của Lâm Thị, bước tới bãi đỗ xe.