Chương 1747:
“Chát! Chát! Chát!”
Ba cái tát như trời giáng vang lên, Trương Thác cất lời: “Lần này thì không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là tao muốn đánh mày thôi, nếu mày không phục, cứ tìm cơ hội mà đánh lại tao”
Trương Thác đút hai tay vào túi quần, mỉm cười khiêu khích.
Cơ thể Khoa Kiên run rẩy không ngừng, mãi mới gượng đứng lên được, trên mặt nóng bừng vì đau đớn, nhưng cũng chính vì điều đó mà trở thành mồi lửa khiêu khích hắn ta.
Trong ánh mắt Khoa Kiên như chất chứa muôn vàn lửa hận và sát ý, trong phút chốc hình ảnh một con bọ ngựa khổng lồ ngưng tụ ngay sau lưng hắn.
“Tao phải giết chết mày!” Khoa Kiên hét lớn một tiếng.
“Căn cứ vào quy định của Hội Thần Ẩn, một khi mày đã có ý định giết tao, không phải là tao cũng được quyền hợp pháp để tế sống mày sao?” Câu nói của Trương Thác vừa dứt, bàn tay đang dút trong túi quần bên phải của anh đã vút ra nhanh như chớp, bóp chặt lấy cổ họng của Khoa Kiên.
Hình ảnh con bọ ngựa vừa xuất hiện sau lưng Khoa Kiên cũng vụt tan không còn dấu vết.
Bàn tay hắn ta nắm chặt thành nắm đấm, muốn phản kháng lại, nhưng lại kinh ngạc phát hiện dường như bản thân không thể ngưng kết khí lực được nữa. Nơi ma sát giữa bàn †ay của Trương Thác với yết hầu của hắn có một sức mạnh khổng lồ không ngừng tản ra, chế trụ khí lực trên toàn bộ cơ thể Khoa Kiên.
“Sao… sao…” Khoa Kiên trừng mắt, hắn ta không thể tin nổi đây là thực lực của một tên lính canh ngục bình thường, thật là đáng sợi Người nãy giờ vẫn luôn ngồi trong góc phòng xem kịch hay là Eugenia bỗng chốc đứng vụt dậy, quát lớn: “Trương Thác, anh đã phạm luật! Khoa Kiên chỉ nói vài lời ác độc một chút thôi, cũng chưa hề ra tay, thế nhưng anh lại tự tung tự tác, ngang nhiên cố ý phá hỏng quan hệ trong Hộ Giả Sâm cũng vì bị Trương Thác bộc lộ hết thực lực kinh người mà khiếp sợ, may mắn phản ứng kịp: “Mày dù sao cũng chỉ là một thằng lính canh ngục dưới trướng Andre, thế mà dám động thủ với người của tao, mày biết như vậy đại biểu cho điều gì không? Tao bây giờ lấy thân phận đồ đệ của Mại Lạc giáo chủ ra lệnh cho mày, mau buông tay ra cho tao!”
Trương Thác mặc kệ lời nói của Giả Sâm, vẫn im lặng bất động, bàn tay giữ chặt yết hầu của Khoa Kiên. Hai chân của Khoa Kiên đã không còn chạm đất, cho nên sắc mặt hắn †a cực kỳ tệ.
“Tao đã bảo mày buông tay rồi, mày bị điếc không nghe thấy hay sao?” Giả Sâm lại cao giọng quát.
Chủ nhà hàng từ phía sau bếp bước ra, nhìn quanh đại sảnh, vẻ mặt hết sức bình tĩnh nói: “Các người nhớ kỹ cho tôi, đừng có làm hỏng bất cứ đồ vật gì ở đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu”
“Đương nhiên rồi” Trương Thác cười trả lời: “Bộ đồ ăn từ những năm 1970 của Villeroy & Boch, cho đến ngày nay quả thật không còn nhiều, nếu như làm hỏng một cái, trên thế giới sẽ mất đi một cái. Vì vậy cho nên chúng ta phải hết lòng bảo vệ những đồ vật như thế này”
Chủ nhà hàng nghe những lời Trương Thác nói ra, ánh mắt bỗng trở nên sáng ngời: “Cậu cũng hiểu chuyện này sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!