Chương 1659:
Người xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh chính là Bạch Bào Nhân.
Trong cục chín có một bộ phận đặc biệt như thế, bọn họ không được tham dự vào việc tranh chấp bên trong nội bộ cục chín. là hệ thống võ lực của cục chín. Nơi đó thi hành một số nhiệm vụ đặc biệt của cục chín, nhóm người này được gọi là người chấp kiếm của cục chín.
Trong đó, vị lãnh tụ đứng đầu ở đấy chính là chưởng kiếm sử!
Ở trong cục chín có tổng cộng chín vị chưởng kiếm sử.
Chín người này đại diện cho sức mạnh quân sự của cục chín ở bên ngoài, mỗi một chưởng kiếm sử đều có một thực lực riêng, thế nhưng đều vô cùng mạnh mẽ.
Cho tới bây giờ, nhóm người chấp kiếm và người trong bộ máy chính của cục chín thì đều vô cùng không hợp nhau.
Theo những gì mà Tấn Hằng thấy thì người chấp kiếm chỉ là một đám người lỗ mãng, việc mà bọn họ có thể làm cũng chỉ là đánh đánh đấm đám người khác. Còn những chuyện lớn thì từ trước tới giờ chưa bao giờ dùng nắm đấm để giải quyết cả.
Từ trong hệ thống mà nói thì Tấn Hằng và Bạch Bào Nhân cũng không thuộc về một cá thể lớn vì thế khi Tấn Hằng nói chuyện với Bạch Bào Nhân cũng không hề khách sáo.
Bạch Bào Nhân đứng trước của phòng bệnh cũng không thèm trả lời câu hỏi của Tấn Hằng mà việc đầu tiên mà anh ta làm chính là bước vào phòng bệnh, đưa mắt nhìn một vòng sau đó lên tiếng chất vấn: “Cậu đang làm gì ở đây thế? Chuyện của nhà họ Tân lần này chắc hẳn không thuộc phạm vi xử lý của cậu đúng không?”
“Ha ha” Tấn Hằng cười lạnh một tiếng: “Bạch Bào Nhân, chú ý cách ăn nói của anh đấy! Từ bao giờ mà đến lượt ông lên tiếng chất vấn tôi đấy? Tôi phải nói, lân này anh tự tiện quay về chắc hẳn vẫn chưa báo cáo đúng không?”
“Những chuyện này cũng không cần cậu quan tâm tới.”
Giọng nói của Bạch Bào Nhân cũng không mấy vui vẻ cho lắm: “Việc cậu tự tiện nhúng tay vào chuyện của này chắc hẳn cũng chưa báo cáo gì, chuyện này không nằm trong phạm vi quyền lực của cậu”
“Chuyện này vốn không năm trong phạm vi phân xử của tôi, thế nhưng chuyện lần này liên quan tới một số người vì thế đương nhiên là tôi muốn xen vào rồi” Tay Tấn Hằng theo bản năng sờ vào túi áo của mình, nơi đó vẫn đang để con dao găm có dấu vân tay của Lâm Nhạc Hằng: “Bạch Bào Nhân, bây giờ tôi đang làm việc, anh nên ra ngoài đi.”
“Cậu cứ làm việc của cậu đi, tôi chỉ tới thăm tiền bối của mình một chút mà thôi.” Bạch Bào Nhân đi vào phòng bệnh, tiện tay kéo một cái ghế sau đó ngồi xuống: “Chẳng lẽ Tấn Hằng cậu đang làm chuyện gì không đúng nên sợ tôi thấy sao?”