Chương 1624:
“Chị, mọi người giết chết em đi!” Lữ Minh Triều quỳ ở đó, Nguyệt Thần có dìu cậu ta dậy thế nào thì cậu ta cũng không chịu đứng lên, sự ân hận tràn đầy trên gương mặt cậu ta.
“Bắt đầu kể từ ba năm trước, em đã không muốn sống nữa rồi, nhưng mà mạng sống của bố mẹ em đang nằm trong tay bọn chúng. Em thật sự hết cách rồi! Ba năm nay, em giống như một con chó, bọn chúng kêu đi đông, thì em không dám đi tây, những tháng ngày như vậy, em chịu quá đủ rồi!”
“Được rồi, chị Nguyệt Thần bảo cậu đứng lên thì cậu đứng lên đi” Bạch Trình nói một tiếng.
Lữ Minh Triều vẫn không dám đứng dậy, nhìn về phía Trương Thác. Những người còn lại cũng nhìn về phía Trương Thác.
Trương Thác đứng ở một bên, yên lặng nhìn chằm chằm vào lầu một của hội sở, không nói không rằng, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Nào, đứng dậy đi” Nguyệt Thần một lần nữa dùng sức đỡ lấy cánh tay của Lữ Minh Triều: “Đều là người trong một nhà cả, người trong nhà thì không có gì mà không thể nói được, đứng lên”
Y Trác Nhĩ đứng sau đám người lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chị Nguyệt Thần lúc nào cũng mềm lòng cả.”
“Bình thường thôi, chị Nguyệt Thần cũng là con người, chị ấy nuôi Lữ Minh Triều từ nhỏ đến lớn làm sao có thể không có tình cảm được chứ” Hồng Phát lên tiếng.
Lữ Minh Triều nhìn Trương Thác, sau đó nhìn Nguyệt Thần, khẽ gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy.
Trong một khắc Lữ Minh Triều đứng yên, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, hai tay đột nhiên tấn công vào cổ Nguyệt Thần.
Tuy là Nguyệt Thần mạnh hơn Lữ Minh Triều, nhưng mà cô †a hoàn toàn không có tâm thế đề phòng đối với Lữ Minh Triều, đột nhiên bị Lữ Minh Triều đánh lén nên căn bản là phản ứng, trơ mắt nhìn mũi dao từ cổ tay áo lạnh lùng của Lữ Minh Triều.
Lúc tận mắt thấy mũi dao kề cận cổ Nguyệt Thần thì động tác của Lữ Minh Triều trở nên cứng ngắc, hai mắt đột nhiên trợn to, trong ánh mắt của anh ta hiện lên một sự không cam lòng, Lữ Minh Triều chậm rãi xoay người, nhưng chỉ mới xoay được nửa chừng thì cả người anh ta ngã thẳng xuống mặt đất, thái dương của anh ta xuất hiện một dấu chấm đỏ.
Hướng mà Lữ Minh Triều muốn nhìn, có một cô gái tên là Tăng Thiên Á với mái tóc màu bạch kim dài đến ngang lưng đang ngồi trên tay vịn của cầu thang giữa hai lầu của Hội sở, cặp đùi ngọc ngà thon thả đung đưa trên không, cô ta che miệng cười: “Em nói chị Nguyệt Thần nghe, chị tốt xấu gì cũng lăn lộn biết bao nhiêu năm rồi, những lời bào chữa của cậu ta khó tin như vậy mà chị cũng tin, chị cũng hành xử theo cảm tính quá đó”
Nguyệt Thần nhìn Lữ Minh Triều đã ngã xuống đất không còn một chút sinh khí, ngơ ngác như người mất hồn.
“Ferreth, cho người đến xử lý đi” Trương Thác phất tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!