Chương 1609:
Những tên vây xung quanh cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chẳng ai dám xông lên đầu tiên.
“Lên hết cho tao! Ai giết được nó tao cho người đấy ba trăm triệu!” Cậu trai bị Trương Thác đạp bay ngược ra ngoài rống lớn lên.
Ba trăm triệu, nếu là trước đó thì những tên này sẽ chen lấn xô đẩy mà xông lên, nhưng bây giờ bọn chúng thật sự rất Sợ.
Từ lúc bắt đầu đánh nhau đến giờ, Trương Thác đã bị trúng mấy chục gậy, nhưng lại chẳng hề hấn gì, trái lại còn càng đánh càng hăng. Khí thế ấy khiến cho mấy tên côn đồ hoàn toàn sợ hãi.
“Tới đi” Trương Thác ngoắc ngoắc ngón tay.
“Đủ rồi anh cả!” Một bóng người đột nhiên len vào trong đám người, vọt tới trước mặt Trương Thác.
“Tất cả cút ngay lập tức, đừng lởn vởn ở đây nữa!” Alex nhảy từ trên một cái bục cao xuống, hét lớn một tiếng. Thân hình anh ta cao lớn, làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, mang theo sự uy hiếp, một tiếng thét này gần như là giải thoát mấy tên côn đồ kia, khiến đám côn đồ thoáng cái đã chạy tan tác.
Đám người Vị Lai và Nguyệt Thần cũng đều xuất hiện.
Sau khi bọn họ rời khỏi căn nhà kia thì cũng không đi xa.
“Không đúng, tình hình của anh cả không bình thường!”
Bạch Trình nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia của Trương Thác, nét mặt lo lắng.
Trương Thác thở hổn hển, hai mắt không ngừng quan sát chung quanh.
*Wị Lai, đưa thuốc an thần cho tôi!” Bạch Trình duỗi tay ra phía sau, Vị Lai thuận thế lấy ra một ống tiêm, để vào tay Bạch Trình.
Bạch Trình cũng không thèm nhìn lấy một cái, cầm ống tiêm đâm vào cổ Trương Thác.
Mặc dù Bạch Trình đã dùng hết tất cả sức lực mới có thể đâm được đầu kim tiêm vào trong da thịt Trương Thác.
Những gậy gộc bình thường trước đó vốn không thể tạo ra bất kỳ thương tổn nào cho Trương Thác, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn cũng chẳng có dù chỉ một chút.
Dưới tác dụng thuốc an thần của Vị Lai, hô hấp của Trương Thác dần bình thường trở lại, đôi mắt đỏ ngầu kia của anh cũng dần dần khôi phục vẻ bình thường.
Nhìn thấy một màn này, Bạch Trình nhẹ nhàng thở ra. Anh †a không trông mong thuốc an thần này có thể khiến Trương Thác như thế nào, chỉ cần giảm bớt được sự nóng nảy trong người Trương Thác là tốt rồi.
Trương Thác lắc lắc đầu, nhìn thấy đám người Bạch Trình ở trước mặt, ánh mắt lộ ra sự khó hiểu: “Sao mấy người lại ở đây?”
Một câu hỏi đơn giản này của Trương Thác cũng khiến đám người Bạch Trình kinh ngạc.
“Bọn tôi?”