Chương 11 Rốt cuộc là ai không hiếu
Lâm Ngữ Lam cũng hơi giật mình nhìn Trương Thác, nhưng vẻ.
mặt này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, sau đó đổi
thành dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: Anh muốn gọi món giúp em sao?”
“Ừm” Trương Thác gật đầu, một tay cầm thực đơn, một tay nhẹ
nhàng lật trang, cũng không có nói nhiều.
Trịnh Sở thấy dáng vẻ này của Trương Thác, càng giận run cả
người: “Đọc không hiểu thì đừng có giả vờ, cũng đừng lãng phí
thời gian của mọi người.”
“Trịnh Sở, anh nói chuyện chú ý một chút, bọn tôi xem thực đơn
thì thế nào?” Tuy Lâm Ngữ Lam không biết Trương Thác đang
làm gì, nhưng ít nhất bây giờ cô và Trương Thác đang đứng cùng
một phe, không thể mặc cho Trương Thác bị người khác sỉ nhục.
được.
“Ngữ Lam, ở đây là nhà hàng Pháp, anh ta có thể hiểu tiếng Pháp
3?” Trịnh Sở khinh thường hỏi.
Trịnh Sở còn chưa nói xong, giọng nói của Trương Thác đã vai
lên, anh vừa chỉ tay vào thực đơn vừa dùng tiếng Trung Quốc tiêu
chuẩn nói với nhân viên phục vụ người Pháp: “Cái này, cái này, còn
cả cái này nữa”
Tuy nhân viên phục vụ không hiểu Trương Thác nói gì, nhưng vẫn
hiểu động tác của anh, anh ta gật đầu, xoay người chuẩn bị món
được gọi.
Trịnh Sở còn tưởng rằng Trương Thác có thể nói ra cái gì, kết quả
nhìn thấy động tác này của Trương Thác, lập tức cười to ra tiếng:
“Người thấp hèn chính là người thấp hèn, chẳng lẽ không biết
món Pháp rất chú ý nghĩ thức sao? Lấy tay chỉ rồi gọi lung tung
một trận, đợi lát nữa tôi xem anh ăn kiểu gi! Đến lúc đó đừng
giống như khi nhé, gọi một bàn canh, không biết nên ăn từ đâu!”
Trương Thác “xí” một tiếng, liếc mắt xem thường: “Ai nói tôi không
biết gọi, khi nấy tôi đã gọi gan béo đấy”
“Gan béo? Anh ta nói gan béo á? Ha ha ha!” Lời của Trương Thác.
khiến Trịnh Sở như nghe thấy chuyện cười động trời nào đó, đập
tay lên bàn, cười đến chảy nước mát: “Tôi đã nói dế nhũi chưa
từng ăn đồ Pháp thì đừng có giả vờ, cái đó gọi là gan ngỗng, có.
hiểu không?”
“Trịnh Sở, chúng tôi muốn gọi thế nào thì gọi thế đó, có liên quan
gì đến anh hả?” Lâm Ngữ Lam lên tiếng, tuy cô cũng biết Trương.
Thác gọi sai món gan ngỗng, nhưng dù nói thế nào anh cũng vì
giải vây cho mình mới như thế.
Trịnh Sở bĩu môi: “Ngữ Lam à Ngữ Lam, cho dù cô chọn chồng
cũng nên chọn hẳn hoi một chút chứ? Cô nhìn đi, đây là cái thứ gì
thế?”
Khuôn mặt Vương Tùng Phượng lộ vẻ đắc ý: “Có vài người ấy, cứ
cho rằng xem tivi một chút, đọc sách một ít, thì mình cũng trở
thành người thượng đẳng rồi, không ngờ răng kẻ nghèo hèn chỉ có
thể là kẻ nghèo hèn thôi!”
Lâm Kiến Vũ lên tiếng giảng hòa: “Người trẻ tuổi ấy mà, muốn gọi
thế nào thì cứ gọi thế đó, bọn chúng luôn thích nói mấy thứ tiếng
lóng, cái gì mà say rồi, ngã rồi, chúng ta cũng nghe không hiểu, ha
ha, đừng so đo quá, đừng so đo quá.”
“Chú Lâm, cái này không phải tiếng lóng đâu, mà là kiến thức văn
hóa của một người, người ngay cả gan ngỗng cũng không biết,
cháu thật sự không hiểu sao anh ta có mặt mũi vào nhà hàng
Pháp ăn nữa, để những nhân viên phục vụ người Pháp kia nghe
thấy, không biết chừng sẽ chê cười chúng ta thế nào đây!” Trịnh
Sở khoanh tay, nhìn Trương Thác chán ghét.
Trương Thác ngồi tại chỗ vẻ không quan tâm, đợi nhân viên phục
vụ đem đồ ăn lên.
Không bao lâu, mấy phần gan ngỗng tinh xảo được bưng lên, đặt
trước mặt cả nhà Trịnh Sở, còn trước mặt Trương Thác và Lâm
Ngữ Lam lại không có gì cả.
“Ôi, gan ngỗng của chúng ta đều được bưng lên rồi, nhưng sao
gan béo của người nào đó vẫn chưa có nhỉ?” Trịnh Sở cầm dao.
nĩa, tao nhã cắt một miếng gan ngỗng nhỏ cho vào miệng, vẻ mặt
hưởng thụ: “Gan ngỗng Pháp là món nổi tiếng thể giới, béo mà
không ngán, quả nhiên là một hưởng thụ tuyệt vời, nhà hàng Pháp
này cũng xem như chính cống, gần như giống hệt lúc con ăn ở.
Pháp”
Lâm Ngữ Lam nhìn dáng vẻ kia của Trịnh Sở, sắc mặt hơi khó coi,
định gọi nhân viên phục vụ đến gọi lại món thì đã bị Trương Thác
nhìn thấu.
“Không sao, tôi đã gọi món cho em rồi”
“Anh gọi cái gì chứ” Lâm Ngữ Lam nhỏ giọng hỏi Trương Thác,
giọng nói lộ sự nôn nóng: “Anh ngay cả gan ngỗng cũng không
biết, khi nấy rõ ràng là gọi lung tung!”
Tuy giọng điệu Lâm Ngữ Lam nôn nóng, nhưng không hề có ý.
trách móc, vì cô hiểu rố cho dù mình tự gọi, chắc cũng không gọi
được cái gì đúng đản.
Vào lúc Lâm Ngữ Lam vô cùng lo lắng, định gọi nhân viên phục
vụ, ba đĩa đồ ăn tinh xảo được đặt xuống trước mặt cô, trong đó.
có một phần gan ngỗng, một phần bánh mì dài, còn có một phần
mơ ăn kèm.
“Trái cây? Bánh mì dài? Tôi nói nhé, loại người như anh ấy, đúng là
làm mất mặt chúng tôi!” Trịnh Sở buông dao nĩa trong tay, tức
giận nhìn chằm chẵm Trương Thác: “Anh có biết không, nếu là ở
Pháp, loại người không tôn trọng nghi thức ăn uống như anh đã bị
đuổi ra khỏi nhà hàng từ lâu rồi! Cho dù không hiểu món Pháp,
chẳng lẽ một chút kiến thức cũng không có hả? Trái cây là sau
bữa cơm mới được gọi có biết chưa!”
“Ha ha, vậy sao?” Trịnh Sở mới nói xong, Trương Thác đã cất lời,
trong giọng nói còn mang theo ý cười châm chọc: “Khi nấy có
người gọi món gan ngỗng với nhân viên phục vụ, thật ra trong từ
đơn của tiếng Pháp ‘foiegras’ không hiề có nghĩa ngỗng, chỉ là rất
nhiều người ngầm thừa nhận là gan ngỗng mà thôi. Nhưng thực
ra 95% ở Pháp người ta sử dụng gan vịt, vì tiêu thụ của thịt vịt vốn
lớn hơn thịt ngỗng. Làm món khai vị, kết hợp với quả mơ chua
“abricot, sau đó đặt gan ngỗng lên trên bánh mì dài để ăn, nếu
như thế sẽ không thấy ngán, còn như một vài người khi nãy không
hề gọi trái cây có vị chua, hương vị lúc ăn sẽ tệ hơn rất nhiều.”
Trương Thác nói xong, trong mắt Lâm Ngữ Lam tràn đây nghỉ
ngờ, còn có chuyện này à? Chẳng lẽ là anh bịa ra à?
“Đúng là bưôn cười muốn chết, trước giờ chưa từng nghe nói
bánh mì dài ăn kèm gan ngỗng, phiền anh trước khi nói bừa cũng
phải hiểu biết chút kiến thức có được không?” Trịnh Sở khinh
thường: “Loại người thấp kém như anh không biết những cái này
tôi có thể hiểu, nhưng anh đừng không biết còn ra vẻ, OK?”