Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Các cô đều là dân bản xứ ở Thiên Thành, chịu hoàn cảnh ảnh hưởng, càng thích những người lăn lộn trong giới này.
Bởi vì chỉ có những người lăn lộn tốt mới có thể sống tốt ở Thiên Thành.
Đây là mục tiêu của tất cả nữ giới.
Dường như đoàn xe vừa rồi đã khiến không mấy cô gái hâm mộ, hơn nữa Dư Giang này lại là người của thế lực ngũ phương.
“Vậy anh không làm việc ở tập đoàn các anh à?”
Các cô gái đều hỏi.
“Hì hì, không muốn làm, hiện giờ Tháp Câu trấn cũng khá hỗn loạn, thế lực ngũ phương đang nghe lệnh của tập đoàn Thiên Long mới nổi. Ý của ba tôi là để tôi tự đi ra ngoài lăn lộn.”
Dư Giang cười khổ lắc đầu.
Thẩm Mộng mỉm cười, không ngờ Dư Giang này lại trưởng thành chính chắn như vậy.
“Như vậy cũng tốt, thầy Dư còn trẻ như vậy, ra ngoài nhiều hơn không chừng lại mở một mảnh trời đất mới ấy chứ!”
Thẩm Mộng đi tới bên Dư Giang cười nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Kế tiếp, mọi người đều nghe Dư Giang nói về mấy chuyện lớn xảy ra gần đây ở Thiên Thành và Tháp Câu trấn.
Tán gẫu vui đến quên cả trời đất.
Mà Trần Lạc Thần chỉ ở bên cạnh lắc đầu cười khổ một tiếng.
Cảnh tượng như vậy từ lâu đã không còn lạ lẫm.
Dư Giang lúc này thản nhiên liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần bị ngó lơ, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
Buổi sáng không có lớp.
Trần Lạc Thần vẫn luôn ngồi trong văn phòng.
Rất nhanh đã đến trưa.
Trần Lạc Thần nhìn về phía Thẩm Mộng bên cạnh cười nói: “Cô Thẩm, trưa nay cùng đến căn tin đi, tôi mời cô.”
Buổi sáng lúc nói chuyện phiếm, Thẩm Mộng có nói với Trần Lạc Thần là trưa sẽ đưa Trần Lạc Thần đến căn tin ăn cơm, dù sao Trần Lạc Thần vừa tới vẫn chưa quen.
Cho nên, Trần Lạc Thần dứt khoát chủ động nói, trừ lần đó ra, Trần Lạc Thần cũng không có suy nghĩ gì khác.
“Không được rồi thầy Trần, trưa nay tôi có việc, ngại quá.”
Thẩm Mộng chỉnh lại tóc của mình.
Trần Lạc Thần cười gật đầu: “Vậy tôi đành tự mình đi tìm vậy.”
Sau đó liền đi.
Tuy rằng trước giờ Thiên Thành hỗn loạn, nhưng nó có đầy đủ các cơ quan, cơ sở vệ sinh y tế, cơ sở giáo dục và đào tạo.
Trong ngôi trường này, ngoại trừ việc sinh viên trông như côn đồ thì không có gì khác biệt.
Đều là sinh viên.
Trần Lạc Thần gọi một phần cơm, thêm hai phần đồ ăn một mặn một chay, tìm một chỗ để ngồi xuống ăn.
Đã lâu không được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Làm đại ca của đám Thẩm Vạn Sơn thật đúng là không bằng ở trường học yên tĩnh làm một ông thầy tốt.
Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ trong lòng.
Nhưng một cuộc sống yên tĩnh và thoải mái như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Haiz!
Đúng lúc Trần Lạc Thần ăn cơm.
“Tiểu Mộng, chúng ta sang bên cạnh đi, tôi thấy bên đó rộng rãi hơn.”
Một giọng nam vang lên.
“Không cần, đó là khu vực VIP, có thu phí chỗ ngồi đấy!”
“Ha ha ha, không sao, chỉ là buổi chiều có cuộc họp, chúng ta phải nhanh lên, nếu không tôi sẽ đưa cô ra ngoài ăn.”
Giọng nam kia cười nói.
Mà Trần Lạc Thần ngẩng đầu liền thấy là một nam một nữ, không phải ai khác.
Đúng là Thẩm Mộng và Dư Giang.
Hóa ra Thẩm Mộng nói cô ta còn có việc là muốn đi ăn cơm với Dư Giang à, Trần Lạc Thần thầm cười khổ.
Mà Dư Giang và Thẩm Mộng hiển nhiên cũng đều nhìn thấy Trần Lạc Thần .
Bởi vì Trần Lạc Thần ngồi ở bên cạnh khu VIP, bởi vì khu ăn VIP cũng là một loại biểu tượng của địa vị.
Sở dĩ Trần Lạc Thần lại cô đơn ở đây là vì ở đây rất dễ tạo thành một sự tương phản rõ rệt, nên bình thường sẽ không có ai ở đây cả.