CHƯƠNG 346: NHANH MỒM NHANH MIỆNG
Hồ Tuệ Mẫn nhìn thấy người bước vào khu giải trí cao cấp không phải ai khác mà chính là Trần Lạc Thần.
Anh vừa đi vừa nhìn xung quanh, rõ ràng là khá nhàn nhã thoải mái.
Hồ Tuệ Mẫn phản ứng ngay lập tức.
Có lẽ là lúc nãy khi Vương Kiện đưa thẻ VIP ra, vì Trần Lạc Thần theo sát họ nên nhân viên đã hiểu lầm rằng Trần Lạc Thần cũng là thành viên của nhóm bọn họ.
Sau đó anh cứ như thế mà ung dung đi vào.
Điều này khiến Hồ Tuệ Mẫn khá khó chịu.
“Này này, Trần Lạc Thần, sao anh cũng vào thế? Ai cho anh vào?”
Hồ Tuệ Mẫn tức giận nói.
“Hả?”
Nghe câu hỏi đầy khinh thường của Hồ Tuệ Mẫn, Trần Lạc Thần không khỏi ngạc nhiên.
Ai cho anh vào sao?
Anh muốn vào thì vào thôi, suy cho cùng thì khi đến cùng với Chu Minh, nhân viên phục vụ đều đã biết anh.
Đương nhiên chính là tự do đi vào.
Mà trên ngọn núi cao nhất phía trên khu vui chơi giải trí này, có một số trang viên nhỏ.
Chu Minh và Tô Tường Vi hiện đều đang ở trên đó.
Trần Lạc Thần phải đi qua khu giải trí mới có thể đi lên gặp bọn họ.
“Thật là, cậu thấp kém như vậy sao, lẽ nào không biết vào được đây phải cần thẻ VIP à? Nói cho cậu biết, người bình thường không vào được, cậu biết chưa?”
Hồ Tuệ Mẫn hỏi, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
“Tôi biết!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Mẹ kiếp, cậu biết mà cậu vẫn theo chúng tôi vào à. Vương Kiện xuất trình thẻ VIP, sau đó cậu theo chúng tôi đi vào đấy à!”
Hồ Tuệ Mẫn bực mình nhắc nhở anh.
Quả thật, tuy rằng trước đây đối với Trần Lạc Thần không đến mức chán ghét, nhưng ít nhiều vẫn có chút khinh thường.
Bây giờ, Hồ Tuệ Mẫn thực sự chán ghét anh ta.
Vương Kiện vốn dĩ không có mời anh ta, mà là mời Quân Văn, Vương Văn và Lương Mạnh đến chơi.
Nhưng Trần Lạc Thần cậu bám theo người ta mà vào đây là chuyện gì vậy.
Vương Kiện người ta sẽ nghĩ như thế nào chứ.
Sau cùng, Vương Kiện cũng biết rằng Trần Lạc Thần là bạn học cấp ba của mình với Vương Văn và Lương Mạnh, điều này khiến mọi người cảm thấy xấu hổ.
Nếu như là ở một nơi khác, bản thân cô tổ chức.
Được, Trần Lạc Thần cậu muốn vào, chuyện này cũng không có gì sai, Hồ Tuệ Mẫn sẽ không nói gì, nếu cậu muốn mở mang kiến thức thì cứ việc thoải mái.
Nhưng bây giờ cậu khiến Vương Kiện nghĩ sao về cô với Vương Văn.
Điều này khiến Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy rất mất mặt.
“Tôi không có trà trộn đi vào!”
Trần Lạc Thần cũng rất bực mình.
Trong lòng cũng rất rõ, trước đây Hồ Tuệ Mẫn rất coi thường bản thân anh, nhưng bây giờ cô ta càng xem thường bản thân anh hơn.
Nhưng anh thực sự không có trà trộn vào đám người bọn họ mà vào.
“Cậu còn nói không, cậu không trà trộn đi vào vậy cậu có thẻ VIP sao?”
Hồ Tuệ Mẫn tức nói.
“Ờ … không có!”
Trần Lạc Thần thực sự không có.
“Như vậy còn chưa rõ sao, cậu còn không thừa nhận, tôi thật sự tức chết rồi!”
Hồ Tuệ Mẫn giận dữ dậm chân.
Nếu không phải vì cân nhắc đến thân phận của bản thân thì cô ta đã đạp Trần Lạc Thần hai đạp rồi.
Mà rất nhiều người có thân phận cũng đang dạo chơi ở đây, bọn họ đều giễu cợt cảnh tượng trước mắt.
Điều đó khiến Hồ Tuệ Mẫn và những người khác cảm thấy khá xấu hổ.
Vương Văn vội vàng nói: “Được rồ, được rồi, Tuệ Mẫn, đừng nói Trần Lạc Thần như vậy. Dù gì chúng ta cũng là bạn học. Anh Vương Kiện cũng sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này đâu, để Trần Lạc Thần vào chơi đi!”
Vương Kiện lắc đầu miễn cưỡng cười: “Không sao cả!”
“Hừ! Thật phiền phức khi nhìn thấy người như anh ta, cũng là anh Vương Kiện rộng lượng, nếu không thì dù cho bằng cách nào cũng ném anh ta ra ngoài!”
Hồ Tuệ Mẫn tức giận dậm chân một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Vương Văn có chút không đành lòng liếc nhìn Trần Lạc Thần.
Suy cho cùng thì những gì Tuệ Mẫn nói vừa rồi quả thực có chút khó nghe.
“Trần Lạc Thần, cậu cũng biết khi đó Tuệ Mẫn là đội trưởng của chúng ta, cậu ấy có tính cách thẳng thắn như vậy, nghĩ gì nói đó, những lời cậu ấy nói cậu cũng đừng quá để trong lòng!”
Vương Văn khuyên giải.
“Ừ!”
Trần Lạc Thần liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn, khẽ gật đầu với Vương Văn.
Chung quy thì Vương Văn đối xử với anh rất tốt.
Về phần Hồ Tuệ Mẫn anh có thể tát vào mặt cô ta bất cứ lúc nào, nhưng Trần Lạc Thần cho rằng tát cô ta như thế quả thật là quá ấu trĩ và thô tục.
Vả lại thì Trần Lạc Thần sẽ không đến mức tranh cãi so đo với một cô gái.
“Cậu đừng để trong lòng là tốt rồi, à đúng rồi, bây giờ cậu có bận không, chúng ta đi qua bên kia ngồi nói chuyện một lát đi! Lúc đó thi đại học xong, tôi cũng có nghe qua thông tin về cậu, cậu thật sự giỏi quá đi, thi đỗ vào Đại học Kim Lăng, lúc đó tôi đã nói là cậu được mà!”
Vương Văn hỏi Trần Lạc Thần.
Thời cấp ba, trong lòng Vương Văn rất ngưỡng mộ Trần Lạc Thần, hiện tại cũng luôn khâm phục anh.
Suy cho cùng thì năm đó anh học tập rất chăm chỉ, luôn đạt điểm xuất sắc.
Hơn nữa làm gì thì Trần Lạc Thần cũng vô cùng có nghị lực.
Nhất là khi đội hai người giành được hạng nhất, Vương Văn đã nắm lấy tay Trần Lạc Thần vô cùng phấn khích.
Thành thật mà nói, trong đoạn thời gian đó, Vương Văn cũng có cảm tình với Trần Lạc Thần
Cô ta muốn chứng kiến khoảnh khắc khi Trần Lạc Thần trưởng thành.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, dù sao Trần Lạc Thần cũng rất nghèo, mặc dù Vương Văn đối tốt với Trần Lạc Thần, nhưng chưa đến mức cô ta theo đuổi anh.
Không phải Vương Văn coi thường Trần Lạc Thần, cũng không phải ghét anh, chỉ là suy nghĩ của các cô gái nhỏ hầu như đều giống nhau, đa số nói chung là thích người anh hùng hơn.
“Tôi…”
Trần Lạc Thần không muốn nói chuyện với Hồ Tuệ Mẫn, vì vậy theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng mà từ hôm qua khi gặp nhau, Vương Văn luôn muốn nói chuyện với anh.
Sau bao nhiêu năm, Trần Lạc Thần cũng muốn trò chuyện với Vương Văn.
Bây giờ Vương Văn mời như vậy, Trần Lạc Thần không nỡ từ chối, anh cũng không nói gì nhiều.
Dù sao thì vấn đề của ngọc bội vẫn đang được xác nhận, chưa có kết quả, vì không muốn làm Vương Văn thất vọng nên Trần Lạc Thần gật đầu.
“Vương Văn, cậu!”
Vào lúc này, Hồ Tuệ Mẫn cùng những người khác đã ngồi xuống bên cạnh một hồ suối nước nóng và đang chụp ảnh.
Nhìn thấy Vương Văn dẫn Trần Lạc Thần đi qua, Hồ Tuệ Mẫn sửng sốt, kêu lên tỏ ý dẫn anh ta đến đây làm gì.
“Ồ, Trần Lạc Thần đến cũng đến rồi, nói chuyện một lát, khó có được một cơ hội tốt như thế!”
Vương Văn vội vàng nói.
“Hừ!”
Sau đó Hồ Tuệ Mẫn quay đầu sang một bên.
Về phần Vương Kiện, anh ta đương nhiên sẽ không quan tâm đến Trần Lạc Thần, anh ta nhìn Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn hỏi:
“Sao nào, phong cảnh ở chỗ chúng tôi không tệ chứ?”
“Đương nhiên là không tệ!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Đợi lần sau đi Vương Kiện, tôi nói ba tôi tìm mối quan hệ, anh đến Kim Lăng, tôi sẽ dẫn anh đi Sơn Trang Ôn Tuyền, vẫn sẽ là nhóm người chúng ta!”
Lúc này, Thẩm Quân Văn nói.
“Sơn Trang Ôn Tuyền Kim Lăng? Đó là nơi sang trọng nhất ở Kim Lăng của chúng tôi, Vương Kiện, anh sẽ hoàn toàn hài lòng khi đến đó. Lớn như thế này rồi, hơn nữa còn là người Kim Lăng, thế nhưng tôi chưa bao giờ đến Sơn Trang Ôn Tuyền Kim Lăng, chỉ là tôi nghe người ta nói nơi đó không phải muốn vào thì có thể vào!”
Hồ Tuệ Mẫn bất lực thở dài.
Mà ba của Thẩm Quân Vân cỏ vẻ như là có mối quan hệ.
Thẩm Quân Văn vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ dắt các cậu đến chơi, hai người chúng ta, còn có Vương Kiện, Vương Văn và Lương Mạnh! Năm người chúng ta là được!”
Lần này, Thẩm Quân Văn cố tình chỉ rõ tên.