CHƯƠNG 242: ĂN LÀ PHẢI THƯỞNG THỨC
“Hừ, thảo nào hôm nay Tô Tường Vi dám không nghe lời tôi, hóa ra là bạn trai cô ta tới tìm! Thật tức quá đi mất!”
Lưu Khả lườm Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi nói.
“Khả, em sao thế?”
Chàng trai kia đút hai tay vào túi quần tựa vào cửa xe, cũng nhìn Trần Lạc Thần rồi nở nụ cười thù địch.
“Còn không phải là vì Tô Tường Vi kia sao, hôm nay học sinh đều được nghỉ, chúng em vốn định ở lại trường chấm bài tập, nhưng em muốn đi dạo phố nên nhờ cô ta chấm dùm, kết quả bạn trai người ta lại tới, nên cô ta chẳng chịu giúp em.”
“Người không biết còn tưởng bạn trai cô ta lợi hại lắm, ai ngờ chỉ là một tên nghèo kiết xác.”
Lưu Khả nói lại chuyện lúc nãy.
Cô ta thấy Trần Lạc Thần mặc áo T-shirt màu trắng, quần và giày thể thao, vừa nhìn đã biết đây là cách ăn mặc của người nghèo.
Nên cô ta nói không hề kiêng kỵ.
“Đúng đó, thế mà cô ta lại được bình chọn là cô giáo đẹp nhất trường, vẫn là bạn trai Khả lợi hại, còn lái BMW 5 Series tới, anh ấy giỏi quá đi mất.”
“Tất nhiên rồi, đúng lúc tôi và bạn trai đi dạo phố, sao nào, mọi người muốn ngồi xe bạn trai tôi không, chúng tôi chở mọi người ra ngoài chơi, dù gì sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp tốt của nhau.”
Lưu Khả cười nói.
Cô ta muốn dùng cách này để cô lập Tô Tường Vi.
“Được đó được đó!”
Mấy cô gái kia liền cười nói rồi ngồi lên xe.
Trần Lạc Thần định đi tới mắng Lưu Khả.
Thấy Tô Tường Vi bị cô ta bắt nạt như thế, tất nhiên Trần Lạc Thần sẽ cực kỳ tức giận.
Nhưng Tô Tường Vi lại níu cánh tay Trần Lạc Thần, bảo anh đừng kích động.
“Mẹ kiếp! Tưởng có tiền là ngon à?”
Trần Lạc Thần nhìn bóng lưng rời đi của họ rồi mắng một câu.
Sau đó anh dẫn Tô Tường Vi ngồi lên chiếc Mercedes-BenzG-Class anh đậu ở bên đường, rồi cũng rời đi.
Giờ đã gần 11 giờ.
Trần Lạc Thần dẫn Tô Tường Vi tới một nhà hàng.
“Trần Lạc Thần, anh nói tìm em có chuyện gấp, là chuyện gì thế?”
Vừa ngồi xuống bàn, Tô Tường Vi đã tò mò hỏi.
“Tường Vi, em có quen một người phụ nữ tên là Mộng Hân không?”
Trần Lạc Thần cũng không vòng vo, vì chuyện này không chỉ dính dáng đến thân thế Tô Tường Vi, mà còn liên lụy đến anh nữa.
Nếu Mộng Hân đó thật sự từng là người phụ nữ của ba.
Vậy chẳng phải anh tự dưng có thêm một cô em gái à?
Hon nữa cảm giác này làm Trần Lạc Thần cảm thấy rất kỳ lạ.
Nên trước mắt, anh nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Tô Tường Vi vừa nghe thấy hai chữ này thì cả người nhất thời cứng đờ, rồi nhìn Trần Lạc Thần kinh ngạc.
“Sao… sao anh lại biết bà ấy?”
Tô Tường Vi ngạc nhiên hỏi.
Trần Lạc Thần nghe vậy thì biết thật sự có tin tức.
Nên anh vội hỏi: “Bà ta là ai?”
Tô Tường Vi lạc lõng lắc đầu: “Em cũng không biết bà ấy là ai, em chỉ biết bà ấy đã vứt bỏ em, rất có thể bà ấy là mẹ em, sau đó em đã tới hỏi viện trưởng cô nhi viện, chính viện trưởng đã nói cho em biết.”
“Vì em được phát hiện trước cổng cô nhi viện, lúc đó trên người em có đeo một miếng ngọc bội, trên đó chỉ khắc hai chữ Mộng Hân.”
Tô Tường Vi nhìn Trần Lạc Thần: “Em chưa từng nhắc với ai chuyện này, sao anh lại biết? Là Đại Hổ và Nhị Hổ nói à?”
Trần Lạc Thần ngẫm nghĩ một lúc.
Tạm thời anh không định nói chân tướng cho Tô Tường Vi biết.
Chủ yếu là vì Trần Lạc Thần không biết nên nói chuyện này thế nào.
Nên anh dứt khoát thuận miệng đáp: “Ừm, hình như anh có nghe bọn họ nhắc lúc nào đó, Tường Vi, em có muốn đi tìm mẹ mình không? Nói đúng hơn là đi tìm người tên Mộng Hân này không?”
Trần Lạc Thần chuyển đề tài.
“Tất nhiên là em muốn đi tìm bà ấy rồi, nhưng em làm sao có thể tìm được?”
Tô Tường Vi nói: “Đây cũng là lý do em không nói chuyện này với anh, anh đã giúp em quá nhiều rồi, em thật sự không muốn để anh giúp em nữa, vì em không biết phải báo đáp anh thế nào?”
“Chuyện này có là gì đâu, nếu em muốn tìm thì em cứ yên tâm, anh sẽ giúp em.”
Trần Lạc Thần mỉm cười vỗ vai Tô Tường Vi.
“Vâng!”
Tô Tường Vi nặng nề gật đầu.
Rồi cô lấy một miếng ngọc bội được bọc bằng miếng vải đỏ trên người mình ra.
“Trần Lạc Thần, anh xem, đây là miếng ngọc bội năm đó.”
Tô Tường Vi đưa miếng ngọc bội cho Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quan sát một lát, đây chẳng phải là miếng ngọc bội trong mấy bức ảnh ba anh đã gửi cho anh à?
“Tường Vi, em có thể cho anh cầm miếng ngọc bội này về không, anh muốn tìm một người thầy giúp anh kiểm tra nguồn gốc của nó.”
Trần Lạc Thần cười nói.
Tô Tường Vi sửng sốt rồi gật đầu: “Vâng ạ!”
Rồi Trần Lạc Thần lại hỏi Tô Tường Vi mấy chuyện lúc trước.
“Bên ngoài nắng quá đi mất, kem chống nắng của tôi sắp mất tác dụng rồi.”
Đúng lúc này, một nhóm người tiến vào nhà hàng.
Trong đó có một cô gái không khỏi lên tiếng, tay còn xách một túi đồ.
“Chị Khả, sát nhà hàng này có một cửa hàng rất xa xỉ, lát nữa chúng ta vào đó dạo một vòng đi?”
Một cô gái đề nghị.
“Được rồi, ăn cơm trước đã!”
Cô gái này không phải ai khác, mà chính là Lưu Khả – đồng nghiệp Tô Tường Vi.
“Ôi mẹ ơi, chị Khả, chị nhìn xem, kia chẳng phải Tô Tường Vi à? Không ngờ cô ta cũng tới đây ăn cơm?”
Cô gái bên cạnh chỉ Tô Tường Vi và Trần Lạc Thần.
Rõ ràng rất bất ngờ.
Bạn trai Lưu Khả nhiều tiền như thế, chắc chắn sẽ không dẫn bọn họ tới một nơi tầm thường để ăn cơm.
Nên nhà hàng này vô cùng cao cấp.
Nhưng không ngờ, cô gái bình thưởng chỉ ăn một dĩa rau và một chén cơm như Tô Tường Vi lại có thể tiến vào nhà hàng cao cấp này.
“Ây yo, đây chẳng phải Tô Tường Vi à? Hai người tới đây dùng bữa sao?”
Lưu Khả cười khẩy đi tới.
Trần Lạc Thần cũng vừa cất ngọc bội xong, thấy mấy cô gái này đi tới thì nhíu mày.
“Hai người đã gọi món chưa? Sao chỉ có hai ly nước thế này?”
Lưu Khả nói.
“Ha ha, nói không chừng người ta là vợ chồng son, chỉ muốn vào đây mở mang tầm mắt, hạng người này em đã thấy nhiều rồi, sau khi tiến vào, thì không gọi món gì cả, mà chỉ ngồi đó gọi hai ly nước, hơn nữa còn chụp hình, up facebook khoe khoang.”
Nữ đồng nghiệp khá thân thiết với Lưu Khả nói.
Chọc mấy người Lưu Kha bật cười ha hả.
“Phục vụ, ở đây có phần ăn bốn người không? Cho chúng tôi một phần, tiêu chuẩn hơi cao một chút.”
“Tất nhiên là có rồi anh, ngoài ra món đặc sản mới nhất trong nhà hàng chúng tôi là ễnh ương xào khá nổi tiếng, do đầu bếp Thành phố X nấu, xin hỏi anh có muốn nếm thử không ạ?”
Phục vụ lại nhìn mấy người Lưu Khả.
Lưu Khả liếm môi nhìn bạn trai mình.
“Được rồi, đưa anh xem thử…”
Bạn trai Lưu Khả cầm thực đơn lên, vừa liếc nhìn đã sửng sốt:
“Mẹ kiếp, cậu bị điên à? Một dĩa ễnh ương mà tới 5 triệu 097 nghìn à? Giá này là một dĩa à?”
Bạn trai Lưu Khả nghẹn họng hỏi.
Lưu Khả cũng ngạc nhiên: “Hả? Đắt thế ư, gần bằng nửa tháng lương của em rồi!”
“Đúng vậy thưa anh, đây chỉ là một dĩa nhỏ, khoảng sáu con, dù là cách ăn hay trải nghiệm về khẩu vị, thì món ăn này cũng sẽ khiến anh cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.”
“Anh xem, khách mấy bàn khác đều gọi món này.”
Phục vụ chỉ khách đang dùng bữa ở bên cạnh.
Quả thật dĩa ễnh ương này được trang trí rất bắt mắt.
Mấy người Lưu Khả lại nhìn giá dĩa lớn, 8 triệu 094 nghìn.
Mắc thế.
Bọn họ chỉ vào đây chi tiêu với mức giá khoảng năm sáu triệu thôi.
“Hay là chúng ta gọi một dĩa nhỏ để nếm thử thôi?” Lưu Khả thấy bàn bên cạnh đã ăn rồi, nên cũng chép miệng nói.
“Được rồi? Vậy thì gọi một dĩa? Ha ha, không thành vấn đề.”
Nói xong, bạn trai Lưu Khả cố ý nói lớn: “Mang một dĩa ễnh ương lên đây để chúng tôi nếm thử!”
Anh ta làm vậy để chứng tỏ mình có điều kiện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!