Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Con Nhà Giàu Trần Lạc Thần - Bồ Đề

CHƯƠNG 169: CÓ KHẢ NĂNG XẢY RA CHUYỆN RỒI

“Mở lúc nào? Tại sao tôi lại không nghe đến?”

Mạnh Mỹ Dung đến lúc này đã tỉnh rượu vài phần, không khỏi có chút nghi ngờ hỏi.

Vừa rồi, khi ở địa bàn của Lý Phi Hồng, nói Lý Phi Hồng mời cô ta đi đến nhà hàng Gia Viên để ăn cơm, để nhận lỗi các kiểu.

Mạnh Mỹ Dung không hề suy nghĩ nhiều.

Lại thấy chiếc xe Rolls royce màu đen, Mạnh Mỹ Dung liền cảm thấy có chút quen thuộc.

Cho nên mới đi.

Nhưng vừa nói đến đi Thành Tây, Mạnh Mỹ Dung không khỏi hơi nghi ngờ.

Bên phía Thành Tây đều là khu xưởng, rất ít khu ăn chơi, chi nhánh của nhà hàng Gia Viên vì sao lại mở ở đó để làm gì?

“Đại khái là mới mở vài ngày trước, đồ ăn đầu bếp làm không tệ! Lúc tôi đến, quản lý Lý còn phân phó, lần trước Đế Hoàng tiếp đón không chu toàn, lần này cố ý bày cơm!”

Tài xế nói.

“Vậy tại sao giám đốc Lý không gọi điện thoại báo trước?”

Lúc này Hàn Phi Yên cũng nghi ngờ hỏi.

“Khụ khụ, cái này tôi cũng không biết, đợi chút nữa đến, mọi người hỏi Lý Phi Hồng đi!”

Tài xế cười cười.

“Anh trực tiếp gọi tên của giám đốc Lý?”

Hiện tại Mạnh Mỹ Dung nhìn thế nào, cũng cảm thấy tên tài xế này không đáng tin cậy.

Tài xế nghe vậy, cũng chỉ xấu hổ cười.

Lúc này, chiếc xe cũng bắt đầu tăng tốc độ, rẽ đường, trực tiếp lên đường lớn ở Thành Tây.

Bởi vì nơi này nhà máy chiếm đa số, cho nên trên đường không có nhiều xe, chỉ có đèn đường sáng loáng chiếu vào.

Chiếc xe càng chạy, Mạnh Mỹ Dung càng cảm thấy không thích hợp.

“Anh tài xế, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, hôm nay không đi được, như vậy đi, anh đưa chúng tôi về!”

Không được!

Chuyện này sợ là không ổn, nếu nói không phải đi nhà hàng Gia Viên ở phố thương nghiệp Kim Lăng, thì mấy người sẽ không lên xe đâu.

Nhưng thời điểm ra khỏi phố thương nghiệp, tài xế này lái xe quá nhanh, cả đám người đều không kịp hỏi.

Mà tên tài xế này, lại trả lời không cố định.

Cho nên, Mạnh Mỹ Dung không yên lòng.

“Đến đều đã đến rồi, đi nhìn một chút đi!”

Tài xế cười nói.

“Không nhìn nữa, anh không nghe thấy sao, chúng tôi muốn xuống xe, anh dừng xe lại cho tôi!”

Lúc này, Hàn Phi Yên lạnh giọng nói.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu: “Không dừng lại được, mọi người nhìn, đằng sau có một chiếc xe, nếu như tôi giảm tốc, chiếc xe đó sẽ đâm vào mất, lại nói. Giám đóc Lý đang chờ mọi người mà!”

“Hừ, tôi gọi điện thoại cho giám đốc Lý của các người!”

Nói xong, Mạnh Mỹ Dung lại tiếp tục gọi, kết quả vẫn là đường dây bận.

Tại sao lại như vậy?

Uỳnh!

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, tài xế dồn sức đánh tay lái, thấy chiếc xe rẽ ngoặt, trực tiếp từ trên đường đi vèo một sườn đất.

Bọn người Mạnh Mỹ Dung đều bị va chạm sắp choáng váng rồi.

“Đây không phải là đi nhà hàng Gia Viên! Anh là ai?”

Lúc này Mạnh Mỹ Dung quát lên.

Lái xe cũng không trả lời.

Mà cầm lấy tai nghe không dây của mình: “Nhận được nhận được, người đều ở trên xe của tôi, ngoài ra còn có hai cô gái nhỏ xinh xắn, đã dến, hoàn tất!”

“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn bắt cóc chúng tôi?”

Đỗ Nguyệt ở tay lái phụ bị doạ sợ.

Nhìn về hướng mà chiếc xe đi đến, giống như là một toà nhà hoang.

Cô ta chợt nhớ đến mấy đoạn ngắn ở trong phim.

“Mẹ kiếp, dừng xe, mau dừng xe!”

Đỗ Nguyệt điên cường đánh vào cánh tay của tên tài xế.

Bốp!

Một tiếng giòn vang, tài xế đưa tay tát, Đỗ Nguyệt tóc tai bù xù té xỉu ở chỗ ngồi.

Lúc này, tên tài xế mới dừng xe.

Mà chiếc xe theo đuôi ở phía sau cũng có bốn, năm người đi xuống, trong nhà hoang có ba người đi ra.

Lôi kéo tất cả đám người Mạnh Mỹ Dung ra.

Lúc này đám người mới hoàn toàn phản ứng kịp.

Đây là bắt cóc, một cuộc bắt cóc đã sớm có âm mưu.

“A lô! Chúng tôi bị bắt cóc, nhanh đến cứu chúng tôi! Chúng tôi đang…”

Lúc này, đột nhiên Mã Tiểu Vũ đột nhiên hô lớn với điện thoại của mình.

Nhưng lời còn chưa nói xong, một tên vệ sĩ đang nhanh tay cướp điện thoại của Mã Tiểu Vũ, đập xuống đất, nát bấy.

Còn ra sức tát vào mặt Mã Tiểu Vũ.

“Mẹ kiếp, còn dám gọi điện thoại, lão tam, làm việc như thế nào? Còn không mau thu hết điện thoại của bọn họ!”

“Được! Để tôi đến!”

Mấy tên vệ sĩ đều đi ra, Hàn Phi Yên đưa điện thoại đang giấu ra, hiển nhiên đang chuẩn bị gọi điện thoại cầu cứu, nhưng còn chưa gọi đi, đã bị đoạt.

“Hừ, trói toàn bộ bọn họ lại, đợi chút nữa đại ca đến xử lý!”

Một người nói một tiếng, cả bọn Mạnh Mỹ Dung đều bị tách ra, trói vào trên ghế ở trên tầng của nhà hoàng.

“Ha ha, từng người đều rất đẹp, nếu như hôm nay đại ca cao hứng, nói không chừng sẽ thưởng bọn họ cho chúng ta chơi một chút!”

Một tên vệ sĩ nói.

“Đi thôi các anh em, xuống lầu chào đón đại ca! Anh, anh và anh nữa, ba người ở trên lầu trông coi, đại ca chưa đến, ch*m của mấy người thành thật cho tôi, cẩn thận khi đại ca đến cắt của các người!”

Ba tên đàn em lập tức cung kính gật đầu.

Mấy người khác đi xuống lầu.

Ba tên kia nhìn bốn mỹ nữ, sợ rằng thực sự không nhịn được, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, tới cửa ngồi xổm xuống chơi game.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, vừa rồi điện thoại của em gọi được chưa? Phi Yên, em thì sao?”

Lúc này, sắc mặt của Mạnh Mỹ Dung trắng bệch hỏi.

Hàn Phi Yên lắc đầu khóc: “Em còn chưa gọi, đã bị bọn họ phát hiện, cô giáo, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Em là hotgirl mạng, không thể bị bọn họ như vậy được, hu hu hu!”

Khóe miệng của Đỗ Nguyệt đã chảy máu, cũng bị doạ đến mức bật khóc.

Mặc kệ bình thường cô gái này có lạnh lùng làm sao, thì lúc này gặp phải loại chuyện này, đều bị doạ.

“Cô giáo, em cũng không biết có gọi được không, hình như là gọi được rồi, em chỉ hô một câu.” Cảm xúc của Mã Tiểu Vũ tương đối ổn định một chút, nhưng cũng bắt đầu thở hồng hộc.

“Hả? Vậy em gọi cho ai?” Đám người giống như bắt được cọng dây cứu mạng.

Nói thật, dù sao mấy người này đều là sinh viên.

Có chút tâm tư.

Vừa rồi thấy không thích hợp, khi tên kia đánh Đỗ Nguyệt, lại nhìn chăm chú Mạnh Mỹ Dung.

Hàn Phi Yên và Mã Tiểu Vũ thì vội vàng gọi điện thoại.

Trên thực tế, Mã Tiểu Vũ phản ứng nhanh hơn, khi chiếc xe dừng đến sườn núi, Mã Tiểu Vũ đã ý thức được không đúng, đã bắt đầu gọi điện thoại.

Dù sao trước đó hi vọng của tất cả mọi người đều ở trên điện thoại của Mạnh Mỹ Dung gọi cho Lý Phi Hồng.

Ai nghĩ đến gọi liên tiếp bốn, năm lần đều không được.

“Tôi gọi cho Trần Lạc Thần!” Lúc ấy số điện thoại Mã Tiểu Vũ nhìn thấy đầu tiên là số của Trần Lạc Thần, tình huống khẩn cấp như vậy, làm sao quan tâm nhiều như vậy.

“Hả, em gọi điện thoại cho Trần Lạc Thần?”

Mạnh Mỹ Dung thất vọng.

“Cậu gọi điện thoại cho tên phế vật đấy là gì? Loại đầu óc heo của cậu ta, có thể nghĩ đến cái gì?”

Hàn Phi Yên cũng sắp khẩn trương hỏng, trực tiếp mắng.

“Xong rồi, xong rồi, tôi không muốn chết.”

Đỗ Nguyệt kêu khóc.

“Đừng nói nhao nhao nữa, thằng lục, cầm băng dính dán miệng bọn họ vào! Đm! Đợi chút nữa cho các người kêu, đến lúc đó thoả thích kêu! He he he!”

Tên bảo vệ dâm đãng cười.

Cùng lúc đó.

Ở ký túc xá nam sinh.

Trần Lạc Thần còn đang giật mình cầm điện thoại.

Ba phút trước, Mã Tiểu Vũ vừa gọi điện thoại cho anh, khi đó Trần Lạc Thần vừa tắm rửa xong, điện thoại vang lên một hồi lâu.

Kết quả vừa mới kết nối, liền nghe thấy Mã Tiểu Vũ hô to.

Kêu cái gì Trần Lạc Thần cũng không nghe rõ.

Dường như là tôi bị bắt cóc! Sau đó liền cúp điện thoại.

Đây là tình huống gì vậy?

Trần Lạc Thần liền gọi lại, kết quả là điện thoại đã tắt máy, gọi cho bọn người Mạnh Mỹ Dung, cũng đều tắt máy.

Chơi cái gì vậy?

Trần Lạc Thần thầm nghĩ.

Cũng không yên lòng mấy cô gái này, biết các cô đang ở KTV Đế Hoàng, liền gọi điện thoại cho Lý Phi Hồng.

Kết quả, đường dây bận.

Sau đó Trần Lạc Thần lại gọi cho số điện thoại riêng của Lý Phi Hồng, lần này thì tốt, vừa gọi đã kết nối được.

“Cậu chủ Trần, cậu còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Chưa, tại sao số điện thoại công khai của anh vẫn luôn bận? Anh còn ở Đế Hoàng hay không?” Trần Lạc Thần hỏi

“Đừng nói nữa, cậu chủ Trần, tôi đang điều tra đây, ở bốn mươi phút trước, điện thoại của tôi bị oanh tạc, cứ hai giây lại có một số điện thoại gọi đến, bây giờ tôi đang ở Đế Hoàng, đang điều tra xem ai hại tôi!”

“Ừ, bọn người Mạnh Mỹ Dung và Hàn Phi Yên đang chơi ở Đế Hoàng, anh đi xem một chút, bọn họ còn ở đó không?”

“Vâng!”

Không tắt điện thoại, đợi ba phút, Lý Phi Hồng nói: “Cậu chủ Trần, hai mươi phút trước, bọn họ đã bị người đón đi rồi!”

“Hả? Nhanh đi nhìn camera, bị ai đón đi?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!