CHƯƠNG 131: CHUỐC SAY MẠNH MỸ DUNG
“Cô có chuyện gì?”
Trần Lạc Thần cũng không ngờ lại trùng hợp gặp Vương Tiểu Đề ở đây. Do đó, anh mới lạnh lùng nói như vậy.
“Ha ha, tôi hỏi anh, buổi sáng anh khiến tôi mất mặt, bây giờ anh lại lấy thân phận này đứng trước mặt tôi, anh rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vương Tiểu Đề căm hận nói.
Khi bị Trần Lạc Thần làm mất mặt, trong lòng Vương Tiểu Đề ngập tràn cảm giác hối hận cộng thêm căm ghét. Hơn nữa, còn vô cùng xấu hổ khi bị Trần Lạc Thần làm mất mặt như vậy.
Loại cảm xúc này cứ như vậy làm phiền Vương Tiểu Đề cả một ngày trời!
Nhưng bây giờ cô ta cũng không có cách nào báo thù tử tế được!
“Không sao cả. Cô có việc gì thì cứ nói thẳng ra, tôi hiện giờ rất bận!”
Trần Lạc Thần thản nhiên cười khổ nói.
“Ha ha, bận, bận cái rắm nhà anh! Trần Lạc Thần! Đi! Lấy khăn giấy đến đây cho tôi!”
Vương Tiểu Đề quay sang chỉ vào hộp khăn giấy ở bên cạnh.
“Bây giờ anh là nhân viên phục vụ, thì nên phục vụ tốt cho khách hàng là chúng tôi. Nếu không, tôi sẽ khiếu nại lên Giám đốc của các anh!”
Nghe những tiếng lải nhải không ngừng nghỉ của Vương Tiểu Đề, Trần Lạc Thần dường như cũng cảm thấy bản thân mình say luôn rồi.
Nhưng nghĩ lại thì thấy những lời cô ta nói cũng có lý. Bản thân mình hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi.
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần cầm tờ khăn giấy đưa đến cho cô ta.
“Tôi không cần, giày của tôi bẩn rồi, anh lau sạch nó cho tôi!”
Vương Tiểu Đề kiêu ngạo giống hệt như một con khổng tước nhỏ.
“Không nghe thấy gì ư? Tiểu Đề nhà chúng tôi bảo anh lau sạch giày cho cô ấy! Hừ, vốn còn cho rằng Trần Lạc Thần mà Tiểu Đề nhắc đến là một tên nam sinh vừa cao, vừa đẹp trai. Nào ngờ bây giờ khi nhìn thấy anh, bộ dạng này quả thật khiến người ta thất vọng mà!”
“Vậy ư? Không phải có nhiều tiền lắm sao? Làm sao lại chạy đến quán Bar để làm nhân viên phục vụ thế này cơ chứ? Ôi chao, tên nam sinh đã nghèo rách mồng tơi còn bày đặt giả bộ mình là đại gia giống như anh quả thật khiến người ta buồn nôn mà!”
“Ha ha, vẫn là chị Tiêu nói đúng. Có một số người vì sĩ diện mà chuyện gì cũng có thể làm được!”
Một đám nữ sinh ôm vai, đồng loạt nói những lời chế giễu Trần Lạc Thần.
Còn Vương Tiểu Đề lúc này thì đã giơ chân lên, đợi Trần Lạc Thần đến lau giày cho mình.
Nhưng Trần Lạc Thần không hề cúi xuống lau mà chỉ đặt khăn giấy sang bên cạnh, rồi nói:
“Nếu cô muốn có người khác lau chân cho mình, vậy thì mời cô rời khỏi phố thương nghiệp Kim Lăng, sang bên quán Bar chỗ Hồng Lầu, ở bên đó, nếu cô muốn có người liếm chân cho mình thì họ cũng sẵn sàng phục vụ cô!”
Trần Lạc Thần nói xong thì xoay người rời đi.
“Anh, anh, anh!”
Vương Tiểu Đề tức giận sắp phát điên luôn rồi!
Anh ta thế mà lại dám bảo cô đi tìm trai bao!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Đề lại không cảm thấy tức giận nữa, ngược lại cô còn thấy rất vui.
Dù sao, những băn khoăn, lo lắng suốt một ngày trời của mình cũng đã tan biến. Lúc này đây, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thoải mái giống như ngọn núi đè nặng trong tim mình cuối cùng cũng đã được rời đi.
Vương Tiểu Đề thật sự cho rằng Trần Lạc Thần rất giàu có, hơn nữa anh còn có khả năng chính là chủ nhân của chiếc xe Lamborghini kia.
Nếu đúng là như vậy thì Vương Tiểu Đề cô quả thật đang tự tìm đường chết cho mình mà!
Bản thân cô đã đắc tội với một phú nhị đại chân chính rồi!
Thậm chí, Vương Tiểu Đề còn không biết liêm sỉ nghĩ rằng, nếu lần đầu tiên gặp Trần Lạc Thần mà tốt đẹp hơn một chút thì tuyệt vời biết bao nhiêu?
Tóm lại, cả ngày hôm nay, Vương Tiểu Đề vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy buồn rầu.
Kết quả buổi tối, khi cô ta đi ra ngoài giải sầu mới phát hiện, Trần Lạc Thần không giống như những gì cô ta nghĩ. Anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ sĩ diện không hơn không kém mà thôi!
Điều này khiến Vương Tiểu Đề thoải mái hơn nhiều rồi! Ha ha!
“Cái tên ăn hại này, anh mau cút đi cho tôi! Nào nào, đến đây nào các chị em, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Lại nói về Trần Lạc Thần, sau khi trở lại quầy Bar, anh đã làm xong công việc chuyển rượu của mình.
Cả quá trình làm việc, anh đều cảm thấy rất buồn phiền.
Trong lòng nghĩ, ở đây cũng không còn việc gì cho mình làm nữa, vẫn nên nói với Mạnh Mỹ Dung một tiếng rồi trở về thì hơn.
Do đó, Trần Lạc Thần lập tức đi đến phòng bao của Mạnh Mỹ Dung.
Lúc này, ở bên trong phòng bao, một đám trai gái đang vây vào một chỗ, uống rượu với nhau.
“Nào nào nào, cô Mạnh, cô lại thua rồi. Hoặc là cô dùng một hơi uống cạn chai rượu vang đỏ này, hoặc là phải cởi sạch quần áo, cô chọn đi!”
Lúc này, một gã trung niên mập lùn ngồi bên cạnh Mạnh Mỹ Dung đang không ngừng ghé đến gần sát cô ta, ông ta nghiêm nghị híp mắt nói.
“Tôi không thua, rõ ràng là ông lừa tôi!”
Có thể nhìn ra, Mạnh Mỹ Dung rất khó chịu với tên đàn ông trung niên mập lùn này, đồng thời cũng rất chán ghét bầu không khí hiện giờ.
Ngay sau đó, cô ta cố hết sức đáp trả lại.
“Ha ha ha, cô cũng không có nói, lừa cô khiến cô bị thua thì không tính là thua mà! Cô không uống rượu đúng không? Vậy thì cởi hết quần áo ra đi! Khà khà!”
Dứt lời, tên đàn ông trung niên mập lùn này lập tức dùng tay túm lấy váy của Mạnh Mỹ Dung, muốn vén lên.
“Con mẹ nó, ông bị thần kinh à!”
“Bốp!”
Mặc dù Mạnh Mỹ Dung sống khá buông thả, phóng túng nhưng cô ta vẫn có cách đối xử với từng người khác nhau, bởi tiêu chuẩn của cô ta thật sự rất cao.
Ngay sau đó, cô ta theo bản năng giơ tay lên tát một cái vào mặt tên đàn ông mập lùn kia, rồi mạnh mẽ đứng dậy, cầm cốc rượu lên và hất vào mặt ông ta.
“A! Tổng Giám đốc Trương! Ông không sao chứ?”
Bà chủ Xảo Xảo nhìn thấy một màn xung đột này, lập tức xông lên hỏi ông ta.
Đồng thời, cả phòng bao trong nháy mắt cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Thành thật mà nói, bà ta đã sớm nhận ra Tổng Giám đốc Trương có hứng thú với Mạnh Mỹ Dung rồi, cho nên mới làm “bà mối” để hai người họ tham gia trò chơi này.
Bởi vì lúc trước đã từng giới thiệu, Tổng Giám đốc Trương đến từ Sơn Thành, đang điều hành một mỏ than. Ông ta là một người rất có tiền, quán Bar này cũng do ông ta đầu tư, sau đó mới được chồng bà ta đấu thầu thành công lấy về được.
Xảo Xảo biết được Mạnh Mỹ Dung vẫn chưa có bạn trai, hơn nữa cô ta còn là một người vô cùng mê tiền.
Một bên có tình, một bên có ý, như vậy thật tốt biết bao!
Con gái ấy mà, nhìn thấy người đàn ông giàu có, thì có mấy cô là cưỡng lại được chứ?
Nhưng bà ta đã nhầm rồi.
Bà ta không ngờ, Mạnh Mỹ Dung lại hung hăng như vậy, cô ta hoàn toàn không để cho Tổng Giám đốc Trương chút thể diện nào? Lại có thể giơ tay đánh ông ta?
“Cô… cô đánh tôi?”
Tổng Giám đốc Trương rõ ràng chưa từng bị đánh, vì thế khi bị Mạnh Mỹ Dung cho một cái tát, cộng thêm bị hất một cốc rượu lên mặt, ông ta lập tức sững sờ.
“Đánh ông thì làm sao? Ông bớt động tay động chân lại đi!”
Mạnh Mỹ Dung lạnh lùng trưng ra vẻ mặt chán ghét, nói.
Ông nghĩ ông có tiền là giỏi lắm ư? Cho dù ông có tiền, nhưng có so được với anh Bình Phàm không?
“Hừ, người phụ nữ chết tiệt này, cô là người đầu tiên dám đánh Trương Đại Sơn tôi. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à? Hôm nay nếu cô không khiến tôi hài lòng, thì đừng mơ tưởng đến việc bước ra khỏi quán Bar này!”
Trương Đại Sơn tức giận ném vỡ cốc rượu.
Bốn, năm tên vệ sĩ ở bên cạnh lập tức nhảy ra, vây lấy Mạnh Mỹ Dung.
Lúc này, Mạnh Mỹ Dung mới cảm thấy hơi sợ.
Trên thực tế, ban nãy sau khi đánh Trương Đại Sơn xong, Mạnh Mỹ Dung đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.
Mặc dù Mạnh Mỹ Dung quen biết anh Bình Phàm nhưng dù sao anh cũng là người mà cô không có cách nào với tới được.
Tên Trương Đại Sơn trước mặt này tuyệt đối là một tên đại gia có máu mặt trong xã hội.
Do đó, sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Mỹ Dung mới thật sự cảm thấy hơi hối hận.
“Vậy ông… ông muốn như thế nào? Nhưng nói chung, tôi sẽ không cởi quần áo đâu!”
“Hừ, được, không cởi thì không cởi, nhưng cô phải uống một hơi hết sạch chai rượu vang đỏ này cho tôi, nếu không thì chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Trương Đại Sơn nhe răng cười, sau đó mở nắp chai rượu vang đỏ ra, đặt xuống bên cạnh Mạnh Mỹ Dung.
“Được, ông nhớ lời mình nói đó!”
Mạnh Mỹ Dung hít một hơi thật sâu, cô ta cũng không muốn để lại hậu quả sau này, vì thế cứ dứt khoát tu một hơi hết sạch, sau đó rời đi là xong.
Nhưng khi cô ta vừa chuẩn bị cầm chai rượu lên uống thì tiếng của Trần Lạc Thần vang lên.
“Chị Mạnh, cũng muộn rồi, chị không định về ư?”
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần đẩy cửa phòng bao ra, tiến vào.
Ban nãy, khi đứng ngoài cửa phòng, Trần Lạc Thần đã nghe thấy mọi chuyện, đại khái đã biết được tình hình bên trong. Tên mập chết tiệt này đang muốn chuốc say Mạnh Mỹ Dung.
Về phần xưng hô, khi ở trên đường, Mạnh Mỹ Dung đã dặn dò kỹ anh rồi, không được gọi cô ta là “cô giáo”, vì gọi như thế sẽ khiến người ta khó hiểu.
“Mẹ kiếp, ở đâu tự nhiên chui ra một tên nhóc thối tha thế này? Mau cút đi cho tôi!”
Trương Đại Sơn thấy chuyện tốt của mình bị Trần Lạc Thần làm gián đoạn, vẻ mặt lập tức trở nên tàn ác.
“Gì cơ? Tôi đến cùng với chị Mạnh, thì đương nhiên sẽ phải cùng về với chị ấy!”
Trần Lạc Thần thản nhiên nói.
Cũng không phải là Trần Lạc Thần làm bộ, giả vờ hiền từ gì cả, mà anh chỉ đơn giản cảm thấy nếu Mạnh Mỹ Dung bị người như vậy làm nhục, thì chắc hẳn trong lòng cô ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Việc “chiếm tiện nghi” như thế này, nếu có thì cũng phải là bản thân anh đến làm mới đúng!
Tóm lại là bây giờ, Trần Lạc Thần không muốn để Mạnh Mỹ Dung ở lại đây.
“Mẹ nó, tôi thấy cậu con mẹ nó chán sống rồi đúng không? Người đâu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!