“Chào mừng… Hàn tiểu thư cô sao vậy?”
Quản gia đứng trước cửa căn biệt thự của Hàn gia chào đón chủ nhân về nhà nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng phờ phạc, mái tóc hơi rối tung của Hàn Nhiễm làm bà kinh ngạc.
“Không có gì, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi. Đừng ai làm phiền tôi.”
Cô ta lạnh giọng đáp rồi đi thẳng lên phòng ngủ của mình nằm ở tầng hai.
“Rầm!”
Hàn Nhiễm trầm mình trong bồn tắm đầy nước. Bản thân cảm thấy chóng mặt không chịu nổi. Cả cơ thể đều mệt mỏi rã rời. Hôm qua cô ta đã uống quá nhiều, đến mức không biết mình đã làm ra loại chuyện điên rồ nào.
Hàn Nhiễm chỉ cảm thấy mơ hồ những hình ảnh quẩn quanh trong đầu mình. Đêm qua cô ta đã rời khỏi quán bar cùng với Lý Nguyên. Sau đó cô chỉ nhớ có mấy người đàn ông dày vò cô ta đủ kiểu trên giường.
Hàn Nhiễm sợ hãi bản thân mình sao có thể phóng túng đến mức đó. Vì có hơi men lại cộng thêm đau khổ trong lòng, Hàn Nhiễm đã tự chìm đắm trong dục vọng ghê tởm kia để quên hết tất cả.
****************
Liêu Thần Duệ vì không thể trở về nước đúng như dự kiến nên mọi lịch trình và công việc của hắn ở Liêu thị đều bị đình trệ đôi chút. Một mình Trương Luân ở thành phố A phải thay mặt hắn xử lý tất cả công việc. Cũng may Minh Hiên đã trở lại công ty làm việc nên giúp đỡ không ít.
Thần Duệ ở bên Milan dưỡng thương cũng không hề rảnh rỗi mỗi ngày đều làm việc với máy tính, gọi điện với trợ lý để chỉ đạo công việc. Ngày thứ hai sau khi Liêu Thần Duệ tỉnh lại, có mấy tên thuộc hạ của hắn đã tìm đến biệt thự của Vân Ni. Bọn họ ở trong phòng ngủ nói chuyện với hắn một lúc lâu mới trở ra.
Một buổi sáng, Niên Vân Ni như mọi ngày đích thân vào bếp nấu ăn. So về trình nấu ăn, ngay cả Lucia cũng phải ngưỡng mộ cô. Chị ấy rất thích ăn những món mà cô nấu, không có món nào mà không hợp khẩu vị chị ấy cả.
Sáng hôm nay cô định sẽ làm món Ravioli sốt kem của Ý. Ravioli là một loại pasta có nhân.
Niên Vân Ni không dùng vỏ bánh đóng gói sẵn mà tự mình nhào bột làm vỏ pasta tươi. Cùng với đó là món salad trộn kèm bánh mì giòn.
Cô còn phải nấu thêm một món súp gà và nấm cho Liêu Thần Duệ ăn để phục hồi sau phẫu thuật. Cô không biết vì sao mình lại phải nấu phục vụ tên đàn ông đó chứ.
“Chị đem thức ăn sáng và thuốc vào trong phòng cho anh ta đi.”
Niên Vân Ni đặt tô súp vào mâm gỗ nói với Lucia.
Lucia vừa bưng mâm lên thì bỗng dưng thân ảnh cao lớn đã xuất hiện ngay cửa phòng bếp.
“Không cần bưng vào phòng đâu, tôi sẽ dùng bữa ở đây.”
Sau ba ngày nằm trên giường, Liêu Thần Duệ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà phải bước ra khỏi phòng hít thở chút không khí.
Thế là cô và hắn đã dùng bữa sáng cùng nhau trong phòng ăn. Mấy ngày nay được ăn món do chính tay cô nấu thực mang lại cho hắn cảm giác hưởng thụ. Niên Vân Ni nấu ăn thực sự rất ngon.
“Hợp đồng mua bán giữa chúng ta, tôi muốn ký kết sớm nhất có thể.”
Đang dùng bữa thì tự nhiên Liêu Thần Duệ lên tiếng nói về chuyện mua vũ khí.
Người phụ nữ ngồi đối diện ngẩng mắt nhìn hắn. Cô vốn cũng muốn nhắc đến chuyện này nhưng mà thấy hắn còn đang dưỡng thương nên chưa bàn tới.
“Có thể ký kết luôn hôm nay không?”
Giọng người đàn ông nghiêm nghị vang lên hỏi cô.
“Được chứ, lát nữa Leo sẽ mang hợp đồng đến. Anh có thể ký ngay lập tức.”
Cô thấp giọng nói.
“Nhưng tôi có một sự thay đổi nho nhỏ trong giao kèo của chúng ta.”
Liêu Thần Duệ chống cằm lên bàn, chậm rãi mở miệng.
Vân Ni có đôi chút ngạc nhiên.
“Anh muốn thay đổi gì?”
“Tôi muốn đẩy ngày giao hàng súng và đạn dược lên sớm hơn dự kiến. Tôi muốn nhận được hàng ngay sau giáng sinh, sáng ngày 26.”
Người đàn ông lạnh lùng yêu cầu.
“Có thể hay không?”
Hắn ngắn gọn hỏi.
Niên Vân Ni nghe thấy lời hắn thì trầm tư một vài giây, rất nhanh sau đó lên tiếng.
“Yêu cầu tuy có chút gấp gáp nhưng không phải là không thể.”
“Tốt.”
Liêu Thần Duệ cần gấp số lượng lớn vũ khí như vậy chắc chắn là sắp có chuyện gì đó. Cô đoán như thế.
Thật ra nếu phán đoán của Liêu Thần Duệ không sai, thì Vu Nhuệ Thiên chính là kẻ đã cho người ám sát hắn. Hắn vừa mới khiến Vu Nhuệ Thiên mất đi cặp song sinh kia, chắc chắn là đang rất ghi hận Liêu Thần Duệ hắn.
Lại còn có chi tiết súng bắn tỉa của Papillon do Niên Vân Ni cung cấp càng củng cố thêm phán đoán của hắn.
Vu Nhuệ Thiên dám cho người giết hắn, hắn nhất định sẽ bóp nát tham vọng của tên họ Vu đó. Liêu Thần Duệ sẽ chiếm lấy toàn bộ băng đảng xã hội đen trên đất thành phố A này chỉ bằng một băng đảng Ma Phiêu của La Đồng Vĩ trong tay cùng với những vũ khí tối tân của Papillon.
Ăn sáng xong, cô đã báo với Leo buổi chiều mang hợp đồng đến. Papillon cùng Liêu Thần Duệ chính thức ký hợp đồng mua bán súng đạn, còn có hợp đồng tài trợ nghiên cứu chế tạo súng bắn đạn hạt nhân mini trong vòng một năm. Trong đó có điều kiện, sau khi chế tạo thành công, Liêu Thần Duệ sẽ được độc quyền làm người duy nhất sở hữu cây súng này trong vòng một năm trước khi công bố trên thị trường.
Sau khi đặt bút ký hợp đồng, tổ chức Papillon sẽ tiến hành sản xuất và giao hàng.
Leo vừa rời khỏi phòng khách. Liêu Thần Duệ ngồi trên ghế sofa chằm chằm nhìn cô, ngón trỏ sờ sờ đôi môi mỏng suy tư gì đó.
Cho đến khi Niên Vân Ni đứng lên quay người định rời đi, âm giọng trầm thấp mới vang lên.
“Tôi muốn đi tắm.”
Ba ngày rồi Liêu Thần Duệ chưa được tắm, vì sợ dính nước vào vết thương nên hắn chỉ lau người sơ sài nhưng một con người sạch sẽ như hắn không thể chịu đựng nổi qua ngày thứ ba.
Lời của người đàn ông làm cô nhíu mày xoay đầu. Hắn muốn đi tắm thì nói với cô làm gì. Nhưng trong tích tắc Niên Vân Ni nhìn ra ý muốn trong đôi mắt đen láy thâm sâu kia.
Liêu Thần Duệ muốn cô tắm giúp hắn.
Cô lạnh lùng lên tiếng gọi.
“Lucia.”
Lucia nghe thấy tiếng gọi liền từ trong bếp chạy ra.
“Cô chủ gọi tôi cần gì ạ?”
“Chị hãy giúp ngài Victor đây pha nước ấm vào bồn để ngài ấy tự tắm.”
Niên Vân Ni điềm nhiên mở miệng.
Đợi Lucia vâng một tiếng cô liền quay người bỏ lên lầu.
Tên đàn ông đó nghĩ mình là ông vua ở đây ư?
**************
Vân Ni ở trong phòng ngủ của mình làm việc trên máy tính một lúc lâu. Sau hai giờ căng mắt tập trung cô vươn vai nghiêng đầu nghiêng cổ một chút. Lại nhìn qua đồng hồ đã hơn 6 giờ chiều.
Cô cũng quyết định đi tắm. Vân Ni bước vào nhà tắm tuột váy của mình xuống đất, sau đó là đồ lót. Phơi bày toàn bộ đường cong cơ thể hoàn hảo của người phụ nữ.
Niên Vân Ni đứng dưới vòi sen gội đầu với nước ấm. Làn tóc mây ướt át dính chặt vào cơ thể trắng như tuyết của cô.