Chương 156
Thiên Băng đi đến không vui nhìn anh rồi nói:
“Đây là nhà tôi sao anh tùy tiện thế? Cô nam quả nữ chung còn ra thể thống gì.”
Mặt Lãnh Thần bất cần đời nhìn cô nhướn nhướn mày.
“Con cũng đã có rồi thì cần gì để ý mấy lời nói đó của người khác.”
“Anh…”
Hết lời cô bỏ mặc anh ngồi đó bản thân đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho mình, dù tức giận việc có mặt Lãnh Thần trong nhà nhưng cô không vì chuyện ấy mà hành hạ không cho con ăn. Con cô phải khỏe mạnh, thông minh, hoạt bát thì mới không bị ba nó cướp đi được.
Lãnh Thần ánh mắt tràn đầy sự yêu thương nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang loay hoay trong bếp. Nhìn Thiên Băng bây giờ rất ra dáng phụ nữ của gia đình, đúng là đã làm mẹ rồi thì sẽ không còn vẻ tiểu thư ngày xưa nữa.
Anh nhịn không được đi vào trong ôm lấy eo Thiên Băng, cái đầu cúi xuống đặt lên vai cô thủ thỉ. “Chúng ta làm hòa đi, cả nhà ba người cùng nhau sống thật hạnh phúc.”
Bị anh bất ngờ đụng chạm cô khẽ giật mình, giây phút nghe anh nói thầm bên tai. Bàn tay cô khẽ dừng lại, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước.
Không phải cô muốn làm khó anh, mà vì cô không có cách nào xoa dịu trái tim khi bị anh làm tổn thương một cách sâu sắc như vậy. Cô không giận anh việc anh cường bạo mình, mà cô tức vì anh biết rõ tình cảm của cô đối với anh như thế nào. Vậy mà anh có thể dửng dưng xem như không biết chuyện gì, khiến cô trở thành một con ngốc ngày ngày bám lấy anh.
Anh có biết chỉ vì cô u mê anh đến không lối thoát mà bị nhiều người cười dèm pha hay không? Họ nói cô mặt dày, rõ ràng anh không thích cô ra mặt mà cứ cố dính lấy anh. Vậy mà anh biết hết, bản thân cũng có tình cảm với cô vậy mà không chịu nói để cô bị chê cười như vậy.
Cô đâu giống chị dâu có trái tim sắt đá chịu đựng được tổn thương, cô yếu đuối lắm bởi vì từ nhỏ mọi người luôn cưng chiều, yêu thương cô hết mức. Không có chịu nhiều hoàn cảnh khó khăn như chị dâu thì lấy đâu ra vẻ mạnh mẽ đó.
Lãnh Thần thấy cô im lặng không nói gì, anh buông tay trên eo cô ra xong nắm lấy vai Thiên Băng xoay người cô lại bắt cô đối diện với mình. Khi thấy đáy mắt cô đỏ ửng lên anh đã lúng túng vội ôm lấy cô vào lòng.
“Xin lỗi, nếu em vẫn chưa thể buông xuống nỗi uất ức trong lòng thì anh sẽ không làm khó em nữa. Khi nào em thật sự chấp nhận anh, thì lúc đó cũng không muộn. Nhưng anh chỉ xin em đừng để anh đợi em quá lâu, anh không chịu nổi cảnh phải xa vợ con của mình.”
“Tôi không phải vợ của anh, con tôi cũng không phải con của anh.”
Thiên Băng ngẩng đầu lên đưa cặp mắt lạnh lẽo thản nhiên nói với anh.
Cánh môi Lãnh Thần run run gượng cười một cách khó khăn xong anh lắp bắp lên tiếng.
“Được…được cứ như những gì em nói. Anh ra ngoài chờ em.”
Để tránh cô thấy bộ dạng khốn khổ của mình, anh viện cỡ rời khỏi. Nhìn bóng lưng cao lớn nhưng lại cô độc của anh mà trái tim cô tan nát, nó như đang từng chút một rỉ máu ra.
Bộ dạng của anh trông thảm hại làm sao, cô không biết những tháng qua anh đã sống như thế nào. Tại sao khi gặp lại cô lại như thế này? Lãnh Thần kiêu ngạo, tàn khốc nổi tiếng trong thương trường mà lúc trước cô biết đâu rồi. Nhìn anh bây giờ có ai nghĩ Lãnh Thần là chủ của một công ty tài chính lớn ở Thành Phố A.
Dù ghét bỏ đến mấy cô vẫn làm thêm phần cơm dành cho anh, cô sợ lương tâm mình cắn rứt vì bỏ đói người khác. Xem như cô đang tích đức cho con của mình đi.
Đến tối, Lãnh Thần được cô sắp xếp ngủ phòng khách, anh rất biết điều không có đòi hỏi gì. Anh biết thời gian vẫn còn lâu, mình có thể khiến cô mềm lòng mà chấp nhận anh.
Nhưng đêm đó cả hai lại ngủ không ngon, bên phòng Thiên Băng cô ôm lấy chăn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay trăng tròn sáng cả một khu vườn, cô cứ nhìn mãi nhìn mãi rồi nhớ đến chuyện của mình và Lãnh Thần.
“Tại sao anh lại chạy vào cuộc sống của em lần nữa? Sao anh cứ tìm cách hành hạ em thế? Tim em yếu lắm không chịu được thêm đả kích nào nữa đâu.”
“Nếu như có thể quay trở về ngày xưa, em ước gì mình không động lòng với anh, không dành nhiều tình cảm cho anh như vậy để rồi anh xem em như trò đùa”
Thiên Băng nhớ lại câu nói anh đã nói lần đó nước mắt vô thức chảy dài trên má. Em yêu anh là thật, nhưng em bị anh tổn thương cũng là thật. Tại sao anh lại đi tìm em kia chứ? Em và con đang sống rất tốt kia mà.
Bên kia Lãnh Thần cũng không tốt cho mấy, anh cứ lăn qua lăn lại trên giường, tay đưa lên đặt trên trán. Nhớ đến những lúc bản thân khiến cô khóc mà anh cảm thấy hận chính bản thân mình. Nếu có thể anh muốn quay lại ngày xưa dám đứng trước cô nói tiếng lòng của mình ra, thì có lẽ kết cục ngày hôm nay sẽ không như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!