Chương 990
“Sao chị lại nghe nói bố của Tô Chân là con một trong nhà? Anh em trai từ đâu chui ra vậy?”
Vân Mạc Dung không khỏi tò mò hỏi tiếp.
“Chuyện này phải nói tới ngay từ khi bắt đầu.” Cố Hề Hề thở dài nói: “Hồi đó, lịch sử nhà họ Tô có thăng trầm mấy trăm năm lại phất lên trong cuộc hỗn chiến quân phiệt. Mà chị biết đấy, thời đại hỗn loạn đó, làm sao bên cạnh một người đàn ông chỉ có một người phụ nữ cho được? Vì vậy, bố của Tô Bồi Quân chính là đứa con hoang của một người phụ nữ do ông cụ họ Tô lúc bấy giờ sinh ra bên ngoài. Ông ta cũng không có nhập vào gia phả nhà họ Tô nên người ngoài chỉ biết đến Tô Tập mà không biết Tô Tập còn có một người anh cùng bố khác mẹ. Mà người anh cùng bố khác mẹ thực sự cũng là người thừa kế của nhà họ Tô. Nhưng quan hệ hai anh em lại bất hòa và lý tưởng không hợp nhau cho nên mới quyết liệt tách ra.”
“Bố của Tô Bồi Quân đã ra nước ngoài dùng gia vị đồ ăn nhà họ Tô khai sáng sự nghiệp của mình. Tuy nhiên về sau, ông đã từ bỏ kinh doanh gia vị nhà họ Tô, Tô Bồi Quân bắt đầu chuyển sang lĩnh vực thức ăn nhanh, ông cũng mở rộng quy mô lớn hơn, sau đó bắt đầu lấn sân sang các ngành khác. Còn ở trong nước, Tô Tập đã trở thành cơ nghiệp duy nhất của ẩm thực nhà họ Tô. Tuy nhiên, em nghe nói bên phía Tô Tập có vẻ không được tốt lắm. Con trai duy nhất của ông ấy là Tô Chân không có con nên đã nhận nuôi một cô con gái tên là Tô Như Thiến.”
“Em không biết đây có phải là phong cách của nhà họ Tô hay không. Tô Bồi Quân ở ngoài cũng không khá hơn là bao.” Cố Hề Hề nói tiếp.
“Ông ấy cũng có thể coi là đại diện cho việc muội tới nỗi mất cả ý chí điển hình nhưng cũng có nhiều trò bịp bợm. Thời kỳ thiếu niên ông ấy tài hoa hăng hái hơn người, thời điểm trung niên lưu luyến bụi hoa, thời điểm lão niên ngược lại tu thân dưỡng tính bắt đầu làm bạn với màu vẽ, vậy mà cũng gặt hái được một số thành tích. Thời điểm thiếu niên bởi vì hờn dỗi đi nước ngoài khai sáng sự nghiệp của mình, thế là làm thành nhãn hiệu một chuỗi thức ăn nhanh. Trung niên phong lưu thế là lưu lại một đống con riêng, kết quả đều bị người ta gạt bỏ. Thời điểm lão niên tỉnh ngộ lại đem sự nghiệp trong nhà giao cho con cháu quản lý, bản thân lại chuyên tâm vẽ tranh, vậy mà cũng thành hoạ sĩ nổi tiếng trên thế giới!”
“Đúng vậy, Tưởng Dật Hải chính là học được cách vẽ tranh từ ông ấy.” Vân Mạc Dung gật đầu nói: “Nếu như em không nói mấy chuyện này với chị, chị cũng không tài nào biết được ở nhà họ Tô lại có nhiều chuyện bí mật đến thế.”