Chương 969
Vân Mạc Dung cắn môi, bất đắc dĩ nói với Tưởng Dật Hải: “Kìa, chốc nữa em cũng giới thiệu cho mọi người biết mà.”
Nhất Nhiễm bên kia nghe được những lời này, khóe miệng cố gắng tươi cười: “Được thôi, tôi cũng rất muốn làm quen với anh Tưởng đây! Nghe nói, nhan sắc anh Tưởng như tiên, một vẻ đẹp nam tính hiếm có. Tôi cũng say mê từ rất lâu rồi!”
Vân Mạc Dung thấp thỏm nói: “Về rồi nói sau, anh đi làm thủ tục xuất viện trước đi, tôi cúp máy trước.”
Sau khi cúp điện thoại, Vân Mạc Dung quyết định thẳng thắn với Tưởng Dật Hải:
“Dật Hải, anh không cần suy nghĩ nhiều, đây là một bệnh nhân. Bác sĩ nói, cơ thể anh ta rất yếu kém, sống không quá ba mươi tuổi. Nhìn anh ta, em thấy được quá khứ của chính mình nên mới giúp anh ta hai lần. Nói vậy cũng là nói dối, anh ta hai lần phát bệnh, đều bị em bắt gặp, không lẽ em thấy chết mà không cứu? Cho nên qua lại thường xuyên hơn. Ngày đó ở sân bay, không phải cố ý chậm trễ mà là anh ta đột nhiên phát bệnh, thật sự không kịp báo anh cho anh một tin nên mới qua trễ.”
Tưởng Dật Hải mỉm cười nhìn Vân Mạc Dung, chỉ thấy cô ấy lắp bắp nói:
“Anh… nhìn em làm gì? Em vốn cũng định nói rõ với anh, nhưng mà sau khi em về nhà một lát lại quên mất. Dật Hải, anh sẽ không giận em chứ? Em và anh ta thật sự không có gì hết!”
“Không phải.” Tưởng Dật Hải nói: “Nặc Nặc của anh vẫn luôn lương thiện như vậy, nếu như có một ngày em không còn lương thiện nữa, vậy thì nhất định không phải là Nặc Nặc của anh rồi! Hơn nữa, anh cũng rất tự tin về bản thân mình, trừ anh ra không thể nào có người đàn ông thứ hai tốt hơn anh được!”
Vân Mạc Dung thở ra một hơi: “Anh không tức giận là được rồi.”
“Nặc Nặc của anh luôn xuất sắc như thế, cho nên có người hâm mộ cũng là chuyện đương nhiên.”
Anh ta còn cười một cách cực kỳ bình tĩnh: “Trước kia, anh từ rất sớm đã có loại giác ngộ này! Năm đó khi mà em vẫn còn là Vân Nặc, Mặc Tử Hân còn chưa xuất hiện…”
Vân Mạc Dung lập tức đưa tay lên bịt kín miệng anh ta, mắt trợn trắng: “Đã qua lâu như vậy rồi mà anh còn nhớ tới chuyện này nữa!”
Tưởng Dật Hải tỏ vẻ vô tội nhìn cô ấy, ý bảo chính mình còn có chuyện chưa nói xong, Vân Mạc Dung mới nới lỏng tay ra.
“Anh chỉ nói là, năm đó anh còn dám cùng Mặc Tử Hân cạnh tranh, hiện tại sao phải sợ một tên bệnh nhân nho nhỏ cơ chứ?” Anh ta vừa cười vừa nói: “Huống chi em đã gả cho anh rồi, người khác cho dù có thấy cũng không thể đoạt đi được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!